Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 183: Cha quý nhờ con, Dương Quốc Dân ưỡn ngực

Chương 183: Cha quý nhờ con, Dương Quốc Dân ưỡn ngực
“Honey, chúng ta ăn gì nha?”
Lúc này, một giọng nữ truyền đến phía sau mọi người, là bạn gái của Mục Dã đi ra từ phòng vệ sinh.
Dương Hạo vô thức liếc nhìn cô bạn gái nhỏ khiến bạn học cũ kiêu ngạo, cao khoảng 1m6, tướng mạo trung đẳng, cũng chỉ là thường thường không có gì lạ.
Có lẽ ưu thế chỉ là trẻ trung, nhưng theo Mục Dã nói, vị này kém hơn hắn 8 tuổi, mà Mục Dã bằng tuổi Dương Hạo, đều là 35 tuổi, nói cách khác vị ‘bạn gái nhỏ’ này cũng 27 tuổi.
Mục Dã nhìn bạn gái mình một chút, lại nhìn Tôn Tâm Di đang kéo tay Dương Hạo, nghĩ vừa rồi mình còn khoe khoang bạn gái nhỏ trong toilet, thì không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Bạn gái của người ta mới là bạn gái nhỏ chân chính nha!
Ừm, nếu như có thể tìm một cô bạn gái như vậy, sống ít 10 năm cũng đáng!
Dương Hạo lại trò chuyện vài câu với bạn học cũ, tiếp đó liền rút lui.
Trở lại Quan Giang Lan Đình, nhà cửa đã sạch sẽ.
Hai vị phụ huynh đang ngắm cảnh sông ngoài ban công.
“Tiểu Hạo, Tâm Di! Mẹ và cha về nhà dọn dẹp một chút, chuẩn bị mai kia dọn nhà.”
Có thể thấy hai người tương đối hài lòng với nơi này, thấy Dương Hạo trở về, Hà Ngọc Phân lập tức mặt mày hớn hở nói.
“Hề Hề đâu?”
Dương Hạo phát hiện con gái bảo bối không ở trong phòng.
“Ny Ny đưa Hề Hề đến khu vui chơi rồi.”
“Nhanh như vậy đã thân với cô rồi.”
Dương Hạo cảm thán một câu, hắn cũng không bất ngờ, Hề Hề xã giao rất giỏi, ví dụ như gặp mặt Tôn Tâm Di hai lần thì đã thân quen.
“Vậy hai người trực tiếp lái xe về đi.”
Lúc trước Dương Hạo quên nói chuyện xe, trong bãi đỗ xe còn có một chiếc Mercedes E300 kìa.
“Cũng được, vậy con đưa chìa khóa xe đây.”
Dương Quốc Dân còn tưởng con trai bảo mình lái chiếc U8 kia, kết quả Dương Hạo lại đưa cho ông một chiếc chìa khóa xe Mercedes.
“A, chìa khóa xe này không đúng mà?”
Dương Quốc Dân nhìn logo trên chìa khóa, vẻ mặt nghi ngờ không thôi.
“Đúng, là chiếc xe này.”
Dương Hạo đưa hai người xuống bãi đỗ xe, tiếp đó chỉ chỉ chiếc Mercedes E300 màu đen mới tinh: “Tâm Di chọn đấy, cha xem thích hay không?”
“Cái này… đương nhiên là thích! Sao có thể không thích được!”
Dương Quốc Dân mặt mày hớn hở, không ngờ mình nhiều tuổi rồi mà còn có thể lái Mercedes.
Dương Hạo dặn dò một câu: “Vậy thì tốt, cha lái chậm một chút.”
“Yên tâm, cha là lão tài xế có hơn 20 năm kinh nghiệm rồi.” Dương Quốc Dân đắc ý vỗ vỗ ngực.
“Xe cẩu cũng tính?”
Dương Hạo có chút cạn lời, trước khi cha về hưu, đã làm quản lý nhà kho trong xưởng, thường xuyên lái xe cẩu để bốc dỡ hàng.
Tính ra thì đúng là có hơn 20 kinh nghiệm lái xe.
“Như nhau như nhau.”
Dương Quốc Dân tràn đầy tự tin ngồi vào ghế lái, có ddieuf, chỉ một lát sau đã thò đầu ra, hỏi: “Xe này khởi động thế nào?”
Dương Hạo cạn lời, lão tài xế hơn 20 năm kinh nghiệm mà còn không biết khởi động xe đúng không!
Hắn ngồi vào tay lái phụ, giảng giải cho cha một chút.
Dưới sự hướng dẫn của Dương Hạo, Dương Quốc Dân thành công nổ máy, ông cười toét miệng, tiếp đó đạp mạnh vào chân ga, chiếc Mercedes E300 này ‘sưu’ một tiếng, rồi lao ra ngoài.
Cũng may là chỗ đậu đối diện không có xe, bằng không thì tai nạn rồi.
“Dừng, dừng!”
Dương Hạo ồn ào hai câu, tiếp đó nói với Hà Ngọc Phân ngồi ở phía sau: “Mẹ, hay là mẹ gọi xe về đi nhé?”
Dương Hạo cảm thấy để cha mẹ ngồi chung xe thì không an toàn lắm, nói không chừng ngày mai hắn sẽ biến thành cô nhi!
“Không sao, cha chỉ chưa quen thôi, lái chậm là không có vấn đề.” Dương Quốc Dân lại tràn đầy tự tin.
“Đúng, ông lái chậm một chút.”
Hiển nhiên là Hà Ngọc Phân cũng muốn ngồi chiếc Mercedes mới này.
“Được rồi, vậy chú ý an toàn.”
“Mẹ, mẹ ngồi ghế phụ đi, thắt dây an toàn vào.” Dương Hạo lại căn dặn một câu rồi xuống xe.
Hà Ngọc Phân thì chuyển từ ghế sau lên ghế phụ.
Dương Quốc Dân thật ra không chỉ lái xe cẩu, mà còn từng lái xe tải trong xưởng, xem như có kinh nghiệm điều khiển, sau khi quen thuộc với xe mới, bắt đầu từ từ lái xe ra khỏi tầng hầm, lại dùng tốc độ 40km/h để lái chiếc Mercedes E300 này về nhà cũ.
Sau khi dừng xe, Dương Quốc Dân không xuống xe luôn, mà chờ một người quen cầm túi đồ ăn đi ngang qua, rồi ông mới mở cửa xe.
“Ô! Lão Dương, ông phát tài rồi à? Lái cả Mercedes này!!” Người kia kinh ngạc không thôi.
Dương Quốc Dân đắc ý xua tay: “Con trai và con dâu mua cho, tôi nói không cần mà không được!”
“Lão Dương, con trai ông ly hôn rồi đúng không? Lại tìm con dâu mới rồi à?” Người kia nghi ngờ nói.
“Ừm.” Dương Quốc Dân gật đầu: “Con dâu mới cái gì cũng tốt, chỉ là quá nhỏ tuổi, năm nay mới 24, nhỏ hơn tiểu Hạo 11 tuổi.”
Lúc này Dương Hạo không biết hành vi của Dương Quốc Dân, bằng không nhất định sẽ hỏi một câu: Mục Dã có phải con riêng của cha không?
Trang bức mà cũng giống nhau!!
“Trẻ tuổi còn không tốt sao? Ông được tiện nghe còn khoe mẽ.” Người kia lắc đầu cười, rồi xách túi đồ ăn rời đi.
Trong lòng thì lại oán thầm: Đúng là miệng tiện, tự nhiên hỏi một câu, để lão Dương trang bức!
Dương Quốc Dân không nỡ lên lầu, lại đi vài vòng quanh xe, nhưng không có hàng xóm đi ngang qua.
“Được rồi, mau lên nhà thu dọn đi.”
Hà Ngọc Phân nhịn không được, bắt Dương Quốc Dân lên lầu.
“Được rồi.”
Dương Quốc Dân lưu luyến không thôi, nhưng vừa mới vào nhà một lát, ông bỗng nhiên nghĩ đến hành động của lão Đàm hàng xóm, lập tức xách thùng nước và khăn lau đi xuống lầu.
Sau khi lão Đàm hàng xóm mua xe mới, cả chiều hôm đó chỉ đứng lau xe ở dưới lầu.
Tâm tư của Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng hiểu!
Khi đó Dương Quốc Dân còn cực kỳ khinh bỉ, bây giờ nghĩ lại, không có vấn đề!
Xe mới là cần lau!
Thời gian không phụ người có lòng, khi Dương Quốc Dân lau xe, lão Đàm hàng xóm lái xe về.
Lão Đàm mua một chiếc xe thay cho đi bộ, tự nhiên không so được với Mercedes E300 của Dương Quốc Dân.
Sau khi dừng xe bên cạnh chiếc Mercedes, lão Đàm khiếp sợ nói: “Lão Dương, xe này là của ai? Tiểu Hạo nhà ông về rồi?”
“Tiểu Hạo về rồi, nhưng xe là của tôi.”
Cuối cùng cũng có người đến, hơn nữa còn là lão Đàm mà ông muốn gặp nhất, bởi vì bình thường đối phương rất thích khoe khoang, nên Dương Quốc Dân lập tức lên tinh thần.
“Xe của ông? Đây là Mercedes E300, phả 400, 500 ngàn đấy!” Lão Đàm kinh hãi, mắt trợn tròn.
Dương Quốc Dân nhẹ nhàng khoát tay: “Tiểu Hạo và con dâu mua cho, tôi cũng không biết bao nhiêu tiền, nhưng xe này cũng được.”
“Tiểu Hạo mua? Tiểu Hạo nhà ông lại phát đạt rồi???”
Lão Đàm giật mình không thôi, chuyện Dương Hạo phá sản, vợ chạy đã truyền khắp quê nhà rồi.
Không ít người thấy hả hể, lão Đàm cũng là một trong số đó, mà bây giờ đối phương lại có tiền mua Mercedes cho cha.
Tự nhiên làm người ta khiếp sợ không thôi.
“Tạm được, làm cái tổng tài thôi.” Dương Quốc Dân lại thờ ơ nói: “Đúng rồi, cuối tuần tôi làm tiệc tân gia, ông nhớ đến nhé.”
“Tiệc tân gia? Ông muốn chuyển nhà?” Lão Đàm lại tò mò hỏi.
“Ừm.” Dương Quốc Dân gật đầu: “Tiểu Hạo mua cho bọn tôi một căn nhà hơn 200m2 ở Quan Giang Lan Đình, ông nói xem, tên nhóc này cứ có tiền là lại tiêu lung tung! Tôi và Ngọc Phân làm sao mà ở được căn nhà rộng như thế chứ!”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây là tấm lòng của bọn nhỏ, mua cũng mua rồi, nên vẫn phải chuyển qua đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận