Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 292: Hiệp 1 bên trái, hiệp 2 bên phải

Chương 292: Hiệp 1 bên trái, hiệp 2 bên phải
Sau khi Giang Thục Vân ngã, có người qua đường gọi cấp cứu, sau đó thật sự không có người bên cạnh, cho nên mới gọi điện thoại cho em gái Giang Thục Phân.
Quan hệ của hai chị em chưa nói là thân mật, nhưng cũng không tính là không tốt, nói chung là bình thường không liên hệ nhiều, giống như đại đa số họ hàng thân thích vậy, chỉ có những khi cưới hỏi tang gia thì mới gặp mặt.
Nhưng cái này cũng được quyết định bởi cuộc sống của bạn có tốt hay không, bởi vì cái gọi là ‘nghèo ở chợ không người hỏi, giàu ở núi sâu có bà con xa’.
Giang Thục Vân vẫn sống cuộc sống cô nhi quả mẫu, họ hàng tự nhiên xem thường bà, bởi vì bọn họ đều biết không vớt được lợi ích gì từ nhà bà, không chiếm được trợ lực gì từ đó, tiếp xúc nhiều trái lại còn bị vay tiền cũng nên.
Cho nên sau khi liên hệ với cháu gái Giang Ngọc Kỳ, Giang Thục Phân liền rời khỏi bệnh viện, dù sao cũng chỉ là gãy chân, nghỉ ngơi là được, nào có quan trọng bằng cháu nội mình.
Một bên khác.
Giang Ngọc Kỳ thu dọn vài bộ quần áo, tiếp đó liền chuẩn bị gọi điện cho ông chủ nhà mình để xin nghỉ.
Kết quả nàng còn chưa gọi điện thoại, Dương Hạo đã trở về.
Nhìn thấy ông chủ nhà mình, Giang Ngọc Kỳ lập tức nước mắt như mưa nói: “Dương đại ca, anh trở về đúng lúc quá, em muốn xin nghỉ mấy ngày, phải về nhà một chuyến.”
“Có chuyện gì?”
Dương Hạo ngẩn người, thật ra hắn trở về chính là muốn làm nhiệm vụ của tiểu bảo mẫu.
Dù sao ban thưởng cũng là thẻ sản nghiệp trung cấp nha!
Nhưng vừa về nhà tiểu bảo mẫu đã nói vậy, còn khóc nữa.
“Mẹ em nằm viện…”
Giang Ngọc Kỳ lập tức kể chuyện mẹ mình ngã gãy chân.
“Ra là vậy, vậy anh đi về cùng em đi!”
Trên đường trở về, Dương Hạo còn đang nghĩ nên tìm lý do gì để làm nhiệm vụ này.
Kết quả cơ hội lại tự đưa đến cửa.
“A? Dương đại ca, anh muốn về với em?”
Giang Ngọc Kỳ có chút được yêu mà sợ, nàng không ngờ Dương Hạo lại quan tâm đến chuyện của mình như vậy.
“Em về một mình, anh không yên tâm.” Dương Hạo lại giải thích: “Tiểu Hải và chủ nhiệm Thái bay đi kinh thành rồi, ba ngày nữa mới về.”
Sáng nay Thái Mỹ Thần cũng đã nói với hắn, nàng phải tham gia hội nghị truyền thông ở kinh thành, vốn là Dương Hạo phải tham dự, nhưng Dương Hạo lười đi, nên Thái Mỹ Thần phải đi thay.
Giang Tiểu Hải là tài xế cũng bị đưa đi cùng, đồng hành còn có trợ lý Phạm Lâm Lâm.
Đây cũng là lý do vì sao Giang Thục Vân không gọi được cho Thái Mỹ Thần và Giang Tiểu Hải, hai người còn đang ở trên máy bay.
“Cảm ơn anh, Dương đại ca.”
Giang Ngọc Kỳ lúc này thật ra rất bất lực, lời nói của Dương Hạo làm nàng rất ấm áp, nàng lập tức nhào vào trong ngực Dương Hạo.
“Được rồi! Đi thôi!”
Dương Hạo trấn an tiểu bảo mẫu, tiếp đó cùng đối phương di ra ngoài.
Quê nhà của Giang Ngọc Kỳ ở huyện Hoàng Hà thành phố Thường Thành, cách Giang Thành hơn 400km.
Lái xe khoảng 4 tiếng, mà chức năng lái tự động của Aito M9 lại rất có tác dụng vào những lúc thế này, người lái chỉ cần ngồi thoải mái trên ghế lái là được.
Mà hai tay rảnh rỗi, Dương Hạo có thể sờ sờ bắp đùi hay Nana của tay lái phụ.
Nhưng tiểu bảo mẫu có bệnh ám ảnh cưỡng chế cân đối lại rất khó chịu, bởi vì hạn chế về không gian, nên nàng chỉ bị sờ chân trai hoặc là Nana trái.
Cho nên sau khi đi được nửa đường, nàng chủ động yêu cầu đổi vị trí với Dương Hạo, mình ngồi ở vị trí lái, Dương Hạo ngồi bên lái phụ. . .
Ừm, hiệp 1 là bên trái, hiệp 2 là bên phải, như vậy liền cân đối.
Thoải mái!
Bệnh viện huyện Hoàng Hà.
Trong phòng bệnh.
Sau khi Giang Thục Phân rời đi không lâu, em ba của Giang Thục Vân là Giang Thục Tuệ đã chạy từ thôn đến bệnh viện huyện.
Bà biết chị cả nhà mình ngã gãy chân nằm viện, lập tức bỏ việc đồng áng, vội vàng chạy đến.
Tuy loại họ hàng như Giang Thục Phân chiếm đa số, nhưng cũng không thiếu người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Ví dụ như Giang Thục Tuệ, quê nhà của chị em Giang gia ở nông thôn, nhưng chị cả Giang Thục Vân và chị hai Giang Thục Phân đều gả cho người trong thành, tự nhiên phải sống ở trong thành.
Giang Thục Tuệ thì gả cho nông dân, ở lại nông thôn, tuy điều kiện gia đình bà rất bình thường, nhưng vẫn luôn rất chiếu cố nhà chị cả, thỉnh thoảng vào thành sẽ mang một ít rau quả gì đó.
Bây giờ biết chị cả ngã gãy chân lại không có người chăm sóc, bà liền vội vàng lo lắng chạy đến bệnh viện.
“Em đến làm gì, Kỳ Kỳ sắp về rồi mà.”
Nhìn thấy em gái mình, Giang Thục Vân thấy rất ấm áp, nhưng ngoài miệng vẫn khách sáo.
“Kỳ Kỳ từ Giang Thành trở về, làm sao nhanh bằng em.”
“Lại nói, nhà em cũng không có việc gì, vừa hay có thể lên thăm Giai Giai.”
Giang Thục Tuệ năm nay 40, nhưng bà kết hôn rất sớm, con gái lớn năm nay đã 20, con gái nhỏ cũng 17 tuổi, đang học lớp 11 trường trung học số 1 Hoàng Hà, bình thường đều nội trú.
Giang Thục Tuệ hỏi: “Bác sĩ nói sao?”
“Không có vấn đề gì, bó bột là được, nói là nghỉ ngơi một hai tháng là khỏi.” Giang Thục Vân xua tay.
“Lần sau lái xe điện phải chú ý, bây giờ trên đường rất nhiều xe, hơn nữa Kỳ Kỳ và Tiểu Hải đều không ở cạnh chị…”
Giang Thục Tuệ một bên căn dặn, một bên gọt táo cho chị gái.
Gãy xương tuy không phải chuyện lớn gì, nhưng không có người chiếu cố thì không tiện, đi vệ sinh này, mua cơm này, đều là vấn đề.
Có em gái chăm sóc, Giang Thục Vân tự nhiên đỡ vất vả.
“Chị hai cũng thật là, không thể chờ em đến rồi mới đi sao.”
Ăn cơm xong, Giang Thục Tuệ thu dọn bàn, tiếp đó lại nhịn không được mà oán trách chị hai Giang Thục Phân.
“Thụy Thụy đang học nhà trẻ, chị hai em phải đi đón cháu.”
Giang Thục Vân là chị cả trong nhà, tuy cũng hiểu ý nghĩ của Giang Thục Phân, nhưng ngoài miệng vẫn phải bảo vệ một chút, dù sao cũng là chị em ruột, hơn nữa đối phương cũng chạy đến bệnh viện hỗ trợ, cũng không cần yêu cầu xa vời và quá nhiều.
“Mượn cớ thôi, Hiểu Dung cũng rảnh rỗi mà, có thể đón con.”
HIểu Dung trong miệng Giang Thục Tuệ là con dâu của Giang Thục Phân, đối phương sinh con xong thì ở nhà chờ sắp xếp công việc, trước mắt không đi làm.
“Mỗi nhà đều có cái khó riêng.” Giang Thục Vân khẽ lắc đầu.
“Đúng rồi, Tiểu Hải đến Giang Thành có ổn không? Tìm được việc làm chưa?” Giang Thục Tuệ chuyển chủ đề.
“Tìm được rồi, nói là làm tài xế cho một tập đoàn lớn, lương tháng bảy tám ngàn kìa!”
Nói đến công việc của con trai, Giang Thục Vân rất hài lòng, lúc trước bà còn lo con trai đến Giang Thành lại không tìm được công việc phù hợp, kết quả rất nhanh đã tìm được một công việc tốt có lương cao.
“Giỏi quá, Tiểu Hải có tiền đồ!”
Giang Thục Tuệ cảm thán một câu, lúc ở huyện Hoàng Nhà, Tiểu Hải chỉ kiếm được hai ba ngàn một tháng, mà bây giờ cháu ngoại của mình lại kiếm được gấp hai ba lần.
Giang Thục Vân nói: “Nghe nói là ông chủ của Kỳ Kỳ giúp đỡ.”
“Ra vậy.” Giang Thục Tuệ gật đầu: “Đúng rồi, Kỳ Kỳ có bạn trai chưa?”
“Chắc là chưa.” Giang Thục Vân lắc đầu.
“Kỳ Kỳ rất xinh đẹp, ánh mắt cũng cao, có thể tìm được người tốt!”
“Chị chỉ hi vọng con bé tìm được một người đàn ông có trách nhiệm, đừng như chị. . .”
Giang Thục Vân khẽ thở dài, chồng bà đã chạy theo tiểu tam khi con gái mới 5 tuổi, để lại cô nhi quả mẫu.
“Yên tâm đi, Kỳ Kỳ là một người tốt số!” Giang Thục Tuệ mở miệng an ủi.
Mà khi hai chị em đang trò chuyện, trong hành lang bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiếp đó Giang Ngọc Kỳ liền đi vào phòng bệnh: “Mẹ, mẹ sao rồi?”
“Kỳ Kỳ, con về nhanh vậy!”
Giang Thục Vân còn tưởng phải rất muộn con gái mới về đến nơi, dù sao cũng hơn 400km, hơn nữa huyện Hoàng Hà không có tàu cao tốc, phải đến Thường Thành trước, rồi ngồi xe từ Thường Thành về huyện.
Mà khi Giang Thục Vân đang tò mò vì sao con gái lại về sớm như vậy, Dương Hạo ở phía sau Giang Ngọc Kỳ đã tiến vào tầm mắt của bà.
“Kỳ Kỳ, vị này là?”
Giang Thục Vân và em gái còn đang nói đến việc bạn trai của con gái, kết quả liền mang về một người.
Dáng người đối phương rất cao, quần áo gọn gàng, nhìn qua tuấn tú lịch sử.
“A, đây là. . .ông chủ của con.”
Giang Ngọc Kỳ không biết nên giới thiệu ra sao, dù sao hai người chỉ phát sinh quan hệ, chứ không xác định quan hệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận