Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 233: Làm chuyện lớn

Chương 233: Làm chuyện lớn
Phòng bên cạnh.
Quan Manh Manh cảm giác như mình đã rơi vào trạng thái linh hồn xuất khiếu, đó là một loại cảm giác như thân thể và linh hồn đã tách rời.
Dùng bốn chữ để hình dung là: Dục tiên dục tử!
Lúc ban đầu, nàng còn có thể khắc chế âm thanh, nhưng phía sau, nàng hoàn toàn không thể khống chế được bản thân.
Nhìn hoàn cảnh không thích hợp này, vẫn nhịn không được mà ngâm xướng theo bản tăng.
Hồi lâu sau.
Sóng gió ngừng.
Cơ thể vốn cực kỳ mềm mại của bác sĩ Manh Manh trực tiếp ngã vật ra giường, cơ thể trắng nõn như khoác thêm một tầng mây đỏ.
Ah?
Đây là Thánh Thể gì?
Có một vài phụ nữ, sau khi vui sướng đến cực độ thì thân thể sẽ hiện lên màu sắc ửng hồng, loại tình huống này cũng không hiếm thấy.
Nhưng toàn bộ thân thể đều đỏ lên như Quan Manh Manh thì rất hiếm thấy.
Nghỉ ngơi một lát, Quan Manh Manh thẹn thùng nói: “Dương đại ca, có phải em kêu hơi to rồi không? Cha mẹ em sẽ không nghe thấy chứ?”
“Có lẽ họ ngủ rồi. Dù không ngủ, cũng còn cách một gian phòng mà, không nghe thấy đâu.”
Dương Hạo cười an ủi.
Trong lòng thì nghĩ: Không nghe thấy mới là lạ.
Nhưng không thể nói như vậy được.
“A, vậy thì tốt.”
Quan Manh Manh thở hắt ra, nếu như bị nghe thấy, nàng đúng là không còn mặt mũi nào gặp người!
Kết thúc vận động trước khi ngủ, Dương Hạo nghiên cứu nhiệm vụ của vị NPC số 4 này.
Nội tâm NPC số 4: Trong nhà quá lúng túng, xem ra phải nói chuyện với cha mẹ về vấn đề dọn ra ở riêng, nếu như có thể thuê một căn nhà ở gần bệnh viện, sau này đi làm cũng thuận tiện hơn, Dương đại ca tìm mình cũng tiện.
Nội dung: Thuê hoặc mua một căn nhà ở gần bệnh viện nhân dân số 2 Giang Thành cho NPC số 4, thỏa mãn nguyện vọng sống một mình của nàng.
Ban thưởng: Gói quà thần bí có giá trị ngang với bất động sản.
Giá trị ngang với bất động sản?
Nói cách khác, nếu như mua một căn nhà 100 triệu thì sẽ có gói quà thần bí trị giá 100 triệu??
Nghĩ đến đây, Dương Hạo còn thấy hơi kích động!
Tài khoản hắn vốn có hơn 100 triệu, nhưng lúc chiều Thái Mỹ Thần đã báo cho Dương Hạo biết, Ngô Chấn Đào báo giá 10% cổ phần trong tay 48 triệu!
Dựa theo giá trị 500 triệu của Nghiệp báo Giang Thành bây giờ, cái giá tiền này coi như đã nhượng bộ một chút, cho nên Dương Hạo đã đồng ý phương án thu mua này.
Cho nên ‘một mục tiêu nhỏ’ của Dương Hạo còn chưa kịp nóng đã vơi một nửa.
Bởi vậy, lúc này cơ cơ hội nhổ lông dê cha hack, hắn tự nhiên vui vẻ.
Có điều, vấn đề bây giờ là quanh viện số 2 có khu nhà cao cấp hay không, nếu như quanh đó không có khu nhà cao cấp, vậy hắn mừng hụt rồi.
Bởi vì không có khu nhà cao cấp, có nghĩa không có cơ hội cầy tiền.
Nghĩ đến đây, Dương Hạo gửi tin nhắn cho Vương Tú Tú, nói ra yêu cầu của mình.
Thật ra hôm nay Vương Tú Tú đã gửi không ít tin nhắn cho Dương Hạo, đều là thông tin về nguồn nhà, Dương Hạo vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ của Mạnh Trà Trà nha, nên để Vương Tú Tú mau chóng chọn một căn nhà phù hợp yêu cầu của hắn.
Mà Vương Tú Tú cũng rất quan tâm đến vị khách hàng lớn Dương Hạo này, nàng tìm thấy mấy căn nhà phù hợp với yêu cầu của Dương Hạo, liền hỏi thăm vị này khi nào rảnh đi xem nhà.
Nhưng Dương Hạo vẫn luôn bận, chưa kịp trả lời Vương Tú Tú.
Nhưng lúc này, hắn lại gửi ‘mệnh lệnh’ mới cho cô em môi giới này.
Mà nội dung mệnh lệnh có hai cái.
Một là tìm một căn nhà gần bệnh viện nhân dân số 2.
Một cái khác là: Càng đắt càng tốt, không có giới hạn cao nhất!
Lúc này, Vương Tú Tú vốn đã buồn ngủ, nhưng khi nhìn thấy chỉ thị mới của Dương Hạo thì lập tức phấn chấn!
Càng đắt càng tốt, không có giới hạn cao nhất!
Cái này quả thực là như cho nàng một viên thuốc kích thích tinh thần.
Nàng lập tức ngồi vào máy tính, tìm kiếm nguồn nhà quanh viện số 2.
Hôm sau.
Quan Manh Manh tỉnh ngủ, phát hiện mình bước đi lại hơi khó khăn.
Cũng không phải không thể đi, mà là dáng đi tương đối kỳ quái, hơn nữa người khác sẽ phát hiện nàng trải qua chuyện gì.
Đây đương nhiên là lỗi của Dương Hạo!
Hôm qua hắn mới nhận được thận kim cương bất hoại, lại có thêm buff xanh lam gia trì, thật sự là quá hung hãn.
Quan Manh Manh sợ ánh mắt khác thường của người khác, chỉ có thể nói dối là thân thể không thoải amsi, xin nghỉ bệnh một ngày.
Thấy Dương Hạo đi ra khỏi phòng con gái, Từ Diễm Phân đã chuẩn bị bữa sáng xong liền hỏi: “Tiểu Hạo, sao Manh Manh còn chưa ra?”
“Dì, Manh Manh nói là thấy không khỏe.”
Đây là Dương Hạo và Quan Manh Manh thống nhất.
Dù sao đối mặt với cha mẹ cũng là một chuyện khó khăn.
Mà xem như sinh viên trường y, Quan Manh Manh thầm tình toán trong lòng, đại khái nửa ngày là sẽ đỡ hơn nhiều.
Cho nên nàng nằm nửa ngày là ok.
“Bị cảm? Nghiêm trọng không?”
Từ Diễm Phân hơi giật mình, tối qua còn khỏe re, sao tỉnh dậy lại bị cảm rồi.
“Cũng bình thường, không quá nghiêm trọng!” Dương Hạo hơi lúng túng.
“Tiểu Hạo, vậy cháu ăn đi. Dì đi xem Manh Manh một chút.”
Từ Diễm Phân nói xong liền đi vào phòng ngủ của con gái.
Mà Dương Hạo cũng không khách khí, trực tiếp đi vào phòng ăn, ngồi xuống đối diện Quan Vi Dân.
Lúc này, vị ‘chuẩn bố vợ’ đang cúi đầu húp cháo, thấy Dương Hạo ngồi xuống, ông ngước mắt nhìn đối phương một chút, nội tâm vẫn rất phức tạp.
Theo lý thuyết, thời gian dài cũng coi như ưu điểm, nhưng đối với Quan Vi Dân mà nói thì ưu điểm này có hơi nhói lòng.
Dù sao không có so sánh thì không có tổn thương!
Tuy ông đã nhiều tuổi, năng lực hạ xuống là bình thường, thật ra cũng không có gì, nhưng chuyện tối hôm qua vẫn làm ông rất khó chịu.
“Chú Quan, chào buổi sáng. Tối hôm qua uống nhiều quá.” Dương Hạo cười ha ha chào hỏi.
“Chào buổi sáng.”
Quan Vi Dân mặt lạnh đáp một chữ, trong lòng thì đang oán thầm: Còn dám nói uống nhiều quá?
Dương Hạo tự nhiên phát hiện tâm trạng của vị ‘bố vợ’ này.
Hôm qua ông còn rất vui vẻ, nhất là khi hắn tặng ông ‘Hùng Sư Đồ’, lúc ăn cơm cũng cười cười nói nói.
Như vậy vấn đề nằm ở khoảng thời gian ăn cơm xong.
Mà ăn cơm xong thì hắn làm gì??
A, hình như là làm chuyện lớn.
“Chú Quan, chủ tiệm họ Hồ bán bức Hùng Sư Đồ cho cháu mới nhắn tin, nói là bên đó có hàng mới, hẹn cháu đi qua xem!”
“Khi nào chú rảnh, chúng ta cùng đi.”
Dương Hạo cũng nói thật, tối hôm qua vị ông chủ họ Hồ kia đã gửi tin nhắn cho hắn, chỉ là Dương Hạo không trả lời mà thôi.
Mà nghe thấy Dương Hạo nói vậy, nội tâm Quan Vi Dân quả nhiên đã biến hóa, ông hắng giọng một cái, tiếp đó nghiêm trang nói: “Ừm, cũng được. Chờ cuối tuần được nghỉ đi!”
“Hoặc là chờ tan tầm.”
Quan Vi Dân cảm thấy cuối tuần hơi xa xôi, nên bổ sung thêm một câu.
“Được rồi, chờ hẹn chủ tiệm xong thì cháu sẽ gửi tin cho chú!”
“Ừm được! Tranh thủ ăn sáng thôi, lát nữa sẽ nguội mất.”
Vị bác sĩ chủ nhiệm nghiêm nghị và thẳng thắn này cứ thay đổi thái độ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận