Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 180: Di Bảo, anh quả nhiên không nhìn nhầm em!

Chương 180: Di Bảo, anh quả nhiên không nhìn nhầm em!
“Vậy có phải là nên xử lý hôn lễ trước không? Tâm Di người ta mới kết hôn lần đầu, không thể không tổ chức được.” Dương Quốc Dân lại hỏi.
“A… cái này không vội.”
Dương Hạo vội vàng khoát tay, trong lòng thì lại nghĩ: Tổ chức hôn lễ là không thể rồi, cha đừng hi vọng!
Trong khi nói chuyện, đoàn người đã ra khỏi tiểu khu.
Hà Ngọc Phân cũng dừng bước trước một quán dưỡng sinh: “Sao tiệm này lại khai trương lần nữa rồi. Vẫn còn đang tốt mà.”
Hà Ngọc Phân thỉnh thoảng cũng đến tiệm này, hiện giờ trước tiệm đang bày hai hàng lẵng hoa, biển hiệu cũng bị vải đỏ che mất.
“Dì, dì rất thích tiệm này đúng không?” Tôn Tâm Di cười hỏi.
“Đúng là rất thích, châm cứu với tắm thuốc rất thoải mái, khuyết điểm duy nhất chính là đắt.”
Hà Ngọc Phân thuận miệng trả lời.
Đến độ tuổi như Hà Ngọc Phân, thường thường đều quan tâm đến sức khởi, trừ nhảy ở quảng trường ra, bà thỉnh thoảng cũng đến đây tắm hơi, tắm thuốc gì gì đó.
Nhưng giống như bà nói, tiệm này cái gì cũng tốt, chỉ là đắt.
“Bà chủ, ngài đến rồi.”
Lúc này, vị cửa hàng trưởng mà Hà Ngọc Phân quen đã đi ra, sau lưng còn có các nhân viên mà Hà Ngọc Phân rất quen mắt.
Nhưng một tiếng bà chủ này của cửa hàng trưởng lại làm cho Hà Ngọc Phân sửng sốt.
Bà chủ?
Ai là bà chủ??
Bà giật mình nhìn Tôn Tâm Di bên cạnh.
Cô ‘con dâu’ này cười nói: “Dì, tiệm này là của dì.”
“A? Tặng cho dì? Quà mà cháu nói, lại là một cửa tiệm???”
Hà Ngọc Phân trực tiếp choáng váng, con ngươi phóng to hơn vài vòng, nếp nhăn trên mặt cũng bị căng ra.
Mẹ con Dương Tuệ Trân và Lưu Nhã Ny cũng trợn mắt há hốc mồm.
Con dâu lần đầu đến nhà, dĩ nhiên lại tặng một tiệm dưỡng sinh, quả thực là chưa từng nghe thấy!
Thấy mọi người như vậy, Tôn Tâm Di cũng thấy ngại, nàng lại nhấn mạnh lần nữa: “Dì, cháu chỉ giúp Dương đại ca tận hiếu thôi.”
“Tâm Di, cháu đừng nói vậy.” Hà Ngọc Phân khoát tay, phàn nàn: “Tên nhóc này không có chu đáo như vậy đâu! Nó không bao giờ nghĩ ra loại việc này.”
Dương Hạo bất đắc dĩ giang tay ra.
“Dì, mọi người đang chờ ngài kéo biển hiệu kìa.”
Tôn Tâm Di cười chỉ chỉ biển hiệu bị vải đỏ che kín, phía dưới có một sợi dây thừng, chỉ cần kéo một cái, vải đỏ sẽ rơi xuống.
Hà Ngọc Phân mặt mày hớn hở, nghe theo ‘con dâu’, nắm lấy sợi dây kia.
“Dì, dì chờ một lát, cháu quay video cho dì.”
Tôn Tâm Di lùi ra sau hai bước, lấy điện thoại rồi bắt đầu quay video cho Hà Ngọc Phân.
‘Mẹ chồng nàng dâu’ phối hợp rất ăn ý.
Lúc này Dương Quốc Dân vỗ vỗ vai con trai, nhỏ giọng nói: “Bây giờ còn trả nổi không?”
“Cha đoán xem.” Dương Hạo lại trêu Dương Quốc Dân.
“Hỏi cái gì thì đáp cái đó đi, nói nhảm nhiều vậy làm gì!”
Dương Quốc Dân trợn trắng mắt, càu nhàu: “Đừng nói con làm tổng tài, dù làm tổng thống thì cũng là con của Dương Quốc Dân!”
“Ừm, lời này không sai.”
Dương Hạo gật đầu tán đồng, đang định trả lời vấn đề của cha.
Âm thanh của cha hack chợt vang lên.
Đinh!
Hoàn thành nhiệm vụ của NPC số 3: Con dâu hiếu thảo.
Tinh tinh.
Âm thanh của cha hack vừa dứt, Dương Hạo liền nhận được tin nhắn từ ngân hàng.
Vừa vặn là một mục tiêu nhỏ. (mục tiêu nhỏ = 100 triệu)
Dương Hạo quay đầu nhìn về phía cha, hỏi: “Cha, gần đây trái tim cha không có vấn đề gì chứ?”
“Rất tốt.” Dương Quốc Dân vừa trả lời vừa ưỡn ngực.
“Huyết áp bình thường?” Dương Hạo lại hỏi.
“Vẫn luôn bình thường.” Dương Quốc Dân lại trả lời.
“Vậy thì tốt!” Dương Hạo gật đầu, sau đó nói: “Con làm tổng tài kiếm được ít tiền, cho nên con chuẩn bị cho cha mẹ ít tiền dưỡng lão.”
“Cha và mẹ con không lo ăn uống, con giữ lại so cho sự nghiệp đi.”
Dương Quốc Dân lắc đầu, tiếp đó lại nhỏ giọng bổ sung: “Nhưng, nếu con cha chút tiền riêng thì cũng được.”
“Cha muốn tiền riêng làm gì?” Dương Hạo tò mò hỏi.
“Đừng hỏi nhiều.”
Dương Hạo không khỏi khoát tay, dáng vẻ như đừng xen vào chuyện của mình.
Tuy thái độ của đồng chí lão Dương rất không đứng đắn, nhưng Dương Hạo cực kỳ khách khí: “Mẹ, cha con xin tiền cất quỹ đen!!”
Dương Quốc Dân: ????
“Dương Quốc Dân! Ông cần quỹ đen làm gì?” Hà Ngọc Phân lập tức lao đến.
“Không phải tôi xin, là tên nhóc này nói cho tôi.” Dương Quốc Dân đau khổ giải thích.
Dương Hạo thì đứng bên hóng hớt, khi cãi nhau thì tế bào trên não sẽ rất sôi nổi, cho nên người già rất thích hợp cãi nhau, cứ thể dự phòng bệnh si ngốc khi về già!
Mà nhân lúc hai người cãi nhau, Dương Hạo tiến đến bên cạnh Tôn Tâm Di, cười nói: “Xin nghỉ để làm những chuyện này đúng không?”
“Ừm.” Tôn Tâm Di đỏ mặt gật đầu: “Em chỉ muốn cho chú và dì một ấn tượng tốt.”
“Vậy thì thành công rồi.”
Dương Hạo ôm Di Bảo vào lòng, cha hack đã phát thưởng, vậy tất nhiên là không có vấn đề.
“Dương đại ca, em có chuyện muốn nói với anh.” Tôn Tâm Di lại nhỏ giọng nói.
“Nói đi.”
Dương Hạo đoán được đại khái, đơn giản chính là vẫn còn ‘niềm vui bất ngờ’ thôi.
Nhưng loại da mặt mỏng như Di Bảo, nàng sẽ ngại khi ôm tất cả công lao vào người mình.
“Em còn mua một căn nhà và một chiếc Mercedes.” Tôn Tâm Di nhỏ giọng nói, cứ như là đã làm sai chuyện gì vậy.
Dương Hạo thì không bất ngờ, cái này phù hợp với tính cách của Di Bảo, hắn hỏi: “Cho nên, tiêu hết 10 triệu rồi?”
“Còn mấy trăm ngàn.” Tôn Tâm Di đáp thật.
“Em có ngốc hay không?”
Dương Hạo miệng thì nói vậy, nhưng nội tâm vẫn rất ấm áp, mình quả nhiên không nhìn nhầm Di Bảo!
Một khoản tiền lớn như vậy, nàng dĩ nhiên dùng hết cho cha mẹ mình.
Nếu như đổi thành một phụ nữ hám của, tuyệt đối không làm được như vậy.
Dù sao khoản tiền này cũng đủ để các nàng áo cơm không lo cả đời!
Có thể nói là thành công ‘lên bờ’!
Xa không nói, nếu như chuyện này phát sinh trên người Mạnh Trà Trà, có lẽ nàng nhiều nhất là tiêu một nửa, thậm chí là ít hơn.
Bởi vì Trà Trà chính là vì tiền, mục đích của nàng rất rõ ràng.
Nàng rất hiểu chuyện, cũng có thể cung cấp rất nhiều cảm xúc, bảo sao nghe vậy.
Nhưng tất cả những thứ này đều dựa vào một mục đích.
“Dương đại ca, dùng danh nghĩa của anh để tặng nhà và xe đi.”
Tôn Tâm Di quyết định gia cho Dương Hạo cẩm nang thứ ba, bằng không thì áp lực quá lớn rồi.
Hơn nữa, nàng cảm thấy mình căn bản là không hiểu loại việc này.
Cho nên, vẫn là giao cho người am hiểu đi.
Dương Hạo cũng không biết suy nghĩ của Di Bảo, bằng không hắn nhất định sẽ hỏi một câu: Ý của em là, sở trường của anh là trang bức???
Bạn cần đăng nhập để bình luận