Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 454: Tai bay vạ gió

Chương 454: Tai bay vạ gió
Khách sạn Clyde.
Tin nhắn như chìm vào đáy biển, Lưu Lộ nhướng mày nói với Mã Thiên Kiều: “Sư phụ của cậu dường như không giống như cậu miêu tả nha! Còn không để ý đến mình, không hề giống với cặn bã cho lắm.”
Mã Thiên Kiều mím môi hỏi: “Muốn nghe lời thật lòng không?”
“Nói!’
“Có phải là do cậu không có sức hấp dẫn với anh ta không?” Mã Thiên Kiều nhún vai: “Mặc dù mình cực kỳ ngứa mắt với Hoàng Thanh, nhưng cô ta đúng là có vài phần tư sáng, dáng người thì khỏi phải bàn! Mỹ nữ ngày hôm qua cũng rất đẹp!”
“Ý cậu là mình không đẹp??”
Lưu Lộ không phục đứng lên, xoay một vòng, thể hiện dáng người của mình cho bạn thân xem.
“Không phải không đẹp, chỉ là so sánh ra thì không bằng mà thôi!”
“Hơn nữa mình khuyên cậu một câu, đừng lãng phí thời gian lên người anh ta, không đáng giá!!” Mã Thiên Kiều khẽ lắc đầu.
“Không được! Mình còn phải làm sư mẫu của cậu!!” Lưu Lộ hầm hừ ngồi xuống: “Chờ đấy, mình nhất định sẽ bắt được anh ta!”
Mã Thiên Kiều không nói gì, chỉ yên lặng cắt bít tết và bỏ vào miệng, tiếp đó lại nghiêm túc nói: “Cho nên, có biện pháp nghiêm chỉnh nào để luyện độ linh hoạt của ngón tay không?”
“Đánh đàn piano!”
Lưu Lộ lần này không nói bậy, mà chỉ cho Mã Thiên Kiều một con đường sáng.
“Đúng rồi nha!” Mắt Mã Thiên Kiều sáng lên: “Chỉ là hình như đàn piano rất khó!”
Lưu Lộ trêu chọc một câu: “Để cậu chơi đàn piano đúng là khó thật, giống như bảo Trương Phi thêu hoa vậy!’
“Cậu mới là Trương phi! Chẳng phải đàn piano thôi sao, hôm nay mình sẽ tìm giáo viên!”
Mã Thiên Kiều là loại người cố chấp, nàng nói làm thì nhất định sẽ làm.
Hai người vừa trêu chọc nhau vừa ăn cơm.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu đen tươi cười đi đến.
“Lưu tổng, xin lỗi đã làm phiền ngài dùng cơm. Chỉ là có chuyện cần xin chỉ thị của ngài.”
Người này là Chu Văn Tường, giám đốc bộ vật tư của khách sạn.
“Nói!”
Trước mặt thuộc hạ, Lưu Lộ vẫn cực kỳ cao ngạo, nàng chỉ nhàn nhạt phun ra một chữ.
“Lưu tổng, Ngụy Phát Tài mà ngài nhận vào tháng trước. . . dĩ nhiên lại quấy rối cô bé lễ tân của khách sạn, người ta đã tố cáo với tôi! Loại người này có phải nên trực tiếp khai trừ không?”
Nghe vậy, Lưu Lộ nhíu mày nói: “Ngụy Phát Tài kia nhìn trông rất đàng hoàng, sao có thể quấy rối lễ tân?”
“Đúng vậy, tôi cũng cảm thất bất ngờ.”
“Ngụy Phát Tài cho người ta một cảm giác rất đáng tin, nhưng lễ tân chạy đến tố cáo với tôi, nói là Ngụy Phát Tài luôn tìm lý do để trò chuyện với mình, còn ám chỉ cô ấy đi khách sạn!”
“Có vài người, đúng là không thể nhìn bề ngoài!”
Chu Văn Tường ra vẻ tiếc hận.
Lưu Lộ đánh giá và quan sát Chu Văn Tường, nàng luôn cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ, nàng tự nhận mình nhìn người rất chuẩn, Ngụy Phát Tài với vào làm tháng trước kia, vừa nhìn đã biết là một kẻ an phận, sao có thể đi quấy rối lễ tân, quả thực là không hợp lẽ thường!
Lưu Lộ hỏi: “Anh ta quấy rối ai?”
“Trương Dĩnh!” Chu Văn Tường đáp.
“Tôi biết rồi, việc này tôi sẽ điều tra rõ ràng. Anh trở về làm việc đi!”
Lưu Lộ khoát tay, nàng nghĩ ăn cơm xong sẽ tìm Trương Dĩnh hỏi một chút.
Mọi thứ đều không thể nghe từ một phía, Lưu Lộ vẫn hiểu đạo lý này.
“A. . .”
Chu Văn Tường nao nao, không ngờ Lưu Lộ lại phản ứng như vậy, gã vốn cho rằng đối phương lười quản chuyện nhỏ này, mà trực tiếp giao cho mình xử lý.
Chu Văn Tường do dự một lát, lại nói thêm: “Lưu tổng, con gái nhà người ta đã khóc lóc ỉ ôi, chúng ta phải cho người ta một câu trả lời.”
“Được, tôi biết rồi!”
Lưu Lộ khoát tay, ý là không muốn nghe gã nói nhảm nữa.
Chu Văn Tường đành phải rời đi, xuống đại sảnh tầng 1, gã gọi Trương Dĩnh đến một góc tối không người: “Tôi đã nói chuyện với Lưu tổng rồi. Có thể Lưu tổng sẽ tìm cô để xác minh lại, cô cứ nói như chúng ta đã thương lượng là được.”
“A? Còn phải xác minh lại??”
Trương Dĩnh hơi bất ngờ, trên mặt hiện ra vẻ bối rối.
“Chỉ là hình thức thôi, không cần sợ!”
Chu Văn Tường vỗ nhẹ hai cái lên mông Trương Dĩnh, cười ha hả nói: “Dù sao muốn anh trai cô vào thay vị trí của Ngụy Phát Tài, thì phải khai trừ Ngụy Phát Tài trước đã.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
Trương Dĩnh lại hỏi: “Cứ nói như chúng ta đã thương lượng đúng không?”
“Đúng, bình tĩnh một chút là được!”
Chu Văn Tường vừa cảm thụ tính đàn hồi và mềm mại trên tay, vừa nói: “Lưu tổng tuy làm việc kỹ lưỡng tỉ mỉ, nhưng loại việc này cũng chỉ đi quá trình mà thôi, dù sao cô ta và Ngụy Phát Tài cũng không có quan hệ gì.”
“Ừm!” Trương Dĩnh gật đầu, nói nhỏ: “Anh Chu, vậy tôi về làm việc, đừng để người ta nhìn thấy!”
“Đi thôi, tối gặp!”
Chu Văn Tường lưu luyến không rời mà thu tay lại, chờ Trương Dĩnh rời đi, gã còn đưa tay lên mũi mà hít hà, mặt đầy hưởng thụ.
Trở lại bộ vật tư.
Chu Văn Tường nghiêm mặt đi đến văn phòng của quản lý phục vụ khách hàng là Ngụy Phát Tài.
“Giám đốc Chu, có chuyện gì sao?”
Thấy Chu Văn Tường đi tới, Ngụy Phát Tài đang ngồi trên ghế làm việc vội vàng đứng lên.
“Lão Ngụy, ngồi xuống rồi nói!”
Chu Văn Tường khoát tay, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Thấy thế, biểu cảm của Ngụy Phát Tài trở nên ngưng trọng hơn, có vẻ như có chuyện lớn gì rồi.
Ngụy Phát Tài hỏi: “Giám đốc Chu, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Lễ tân Tiểu Trương khiếu nại với tôi, nói cậu quấy rối cô ấy, tôi muốn tìm hiểu một chút.”
Chu Văn Tường nghiêm mặt, tiếp đó còn không chờ Ngụy Phát Tài lên tiếng, đã mở miệng khiển trách: “Lão Ngụy, cậu cũng có tuổi rồi, sao lại làm loại chuyện đó chứ?”
“Coi như cậu có ý, cũng không thể làm loạn trong công ty chứ!”
Nghe vậy, Ngụy Phát Tài đầu tiên là sửng sốt, rồi vội vàng phản bác: “Tôi không có! Sao tôi có thể quấy rối người ta chứ?”
“Hôm qua là cô ấy chủ động tìm tôi hỗ trợ, có mấy bưu kiện của khách ở quầy lễ tân, tôi giúp cô ấy chuyển đồ chứ không nói cái khác. . .”
Ngụy Phát Tài còn chưa nói xong, Chu Văn Tường đã cắt ngang: “Chuyện này Lưu tổng đã biết, hai ngày này Lưu tổng sẽ tìm cậu nói chuyện.”
“Công ty chúng ta không tha thứ cho vấn đề quấy rối tình dục ở chỗ làm đâu! Cho nên, lão Ngụy này, cậu chuẩn bị tâm lý đi!”
“Tôi khuyên cậu vẫn chủ động xin nghỉ đi, như vậy tôi còn có thể nói giúp cậu vài câu trên lý lịch, bằng không người trong ngành đều biết, cậu cũng khó tìm được việc!’
Chu Văn Tường nhìn như đang có lòng tốt khuyên bảo.
“Nhưng vấn đề là, tôi căn bản không làm vậy mà!” Ngụy Phát Tài rất ủy khuất.
“Loại chuyện này, chỉ cần người ta cắn chết, cậu có biện pháp gì? Huống chi hai người đã tiếp xúc thật, có camera làm chứng, hết đường chối cãi!”
Chu Văn Tường nhún vai.
“Chuyện này… Tôi đi tìm Trương Dĩnh! Đây không phải là mưu hại tôi sao?”
Ngụy Phát Tài đứng bật dậy, người thành thật không phải không biết tức giận.
“Bây giờ cậu đi tìm người ta, chỉ càng chứng thực việc quấy rối.” Chu Văn Tường lắc đầu.
Nghe gã nói vậy, Ngụy Phát Tài liền dừng bước, đúng là như vậy, vốn không có chuyện gì, bây giờ tìm Trương Dĩnh thì đúng là chứng thực cho việc này rồi.
“Tôi tin Lưu tổng nhất định sẽ điều tra rõ ràng! Chuyện từ không sinh có, không thể trở thành sự thật!”
Ngụy Phát Tài cắn răng, hắn có ấn tượng không tệ với vị Lưu tổng trẻ đẹp kia, đối phương tuy ‘lạnh lùng’, nhưng năng lực nghiệp vụ rất mạnh.
“Được rồi, cậu tự giải quyết cho tốt, dù sao nên nói tôi cũng nói rồi!”
“Dính đến loại việc này, đều phải mất một lớp da, coi như không có, cũng không thể đảm bảo là không có ảnh hưởng, cho nên tôi vẫn khuyên cậu chủ động từ chức đi.”
Chu Văn Tường lại khuyên bảo một câu, tiếp đó liền rời khỏi văn phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận