Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 255: Vậy là xong rồi?

Chương 255: Vậy là xong rồi?
Mà nghe thấy Dương Hạo là người của Nghiệp báo Giang Thành, Trần Giai lại rất hứng thú.
“Dương tổng, chắc anh là lãnh đạo của Nghiệp báo Giang Thành nhỉ, em gái tôi đang thực tập ở đó, ngài xem có thể hỗ trợ một chút, giúp em tôi chuyển thành nhân viên chính thức không?”
“Nhà tôi có thể bỏ tiền, ngài hỗ trợ dẫn đường là dược.”
Em gái trong miệng Trần Giai chính là em ruột, mới tốt nghiệp năm nay, trước mắt đang thực tập ở bộ tài vụ ở Nghiệp báo Giang Thành.
Nghe nàng nói vậy, Tiết Hoa lập tức nhìn về phía Dương Hạo.
Vừa rồi gã còn đang nghĩ Dương Hạo có phải phú ông giả hay không, tuy khả năng rất thấp, nhưng dù sao vẫn có khả năng, đầu năm nay có không ít người giả mạo phú ông đi lừa tiền lừa tình.
Lần trước gặp mặt, Quan Manh Manh nói Dương Hạo là tổng tài Nghiệp báo Giang Thành, nếu như đối phương là tổng tài thật, như vậy đây chỉ là chuyện nhỏ, vừa hay có thể thăm dò xem đối phương có phải là thật hay không.
Chị Vương cũng nhìn về phía Dương Hạo, nàng không có suy nghĩ phức tạp như Tiết Hoa, chỉ là muốn xem bạn trai của Quan Manh Manh có bản lĩnh này không, nếu như là thật, sau này nhất định phải ôm chặt bắp đùi của Quan Manh Manh, chẳng may sau này có việc nhờ đối phương thì sao!
“Em gái cô tên gì? Ở ban ngành nào?”
Dương Hạo thuận miệng hỏi, đối với hắn mà nói, đây quả thực là chuyện nhỏ bé không đáng kể.
“Em gái tôi tên Trần Ninh, thực tập ở bộ phận tài vụ.”
Trần Giai lập tức báo thông tin của em gái.
Dương Hạo gật đầu, tiếp đó gọi điện thoại cho Ngụy Chính Nghĩa dưới cái nhìn của mấy người.
Chờ Ngụy Chính Nghĩa nghe máy, Dương Hạo lại hỏi một câu: “Em gái cô thuộc khóa tốt nghiệp năm nay đúng không?”
“Đúng vậy, em gái tôi học học viện kinh tế và tài chính Giang Thành, tháng bảy sẽ chính thức tốt nghiệp.” Trần Giai đáp.
Học viện kinh tế và tài chính Giang Thành?
Dương Hạo nao nao, đây là trường cũ của hắn, không ngờ em gái của Trần Giai còn là tiểu sư muội của mình, rất có duyên phận nha.
Học viện kinh tế và tài chính Giang Thành là một trường cao đẳng, tự nhiên không thể so sánh với các trường đại học nổi tiếng, nhưng ngành kế toán, thẩm kế và tài vụ của học viện kinh tế và tài chính Giang Thành lại rất mạnh.
Nhưng khi thi đại học, điểm của Dương Hạo không đủ để vào mấy ngành này, hắn học chính là một trong những ngành phế nhất, quản lý công thương.
Khi đăng ký nguyện vọng, đại đa số người đều không hiểu nhiều về cái gọi là ‘quản lý công thương’ nghe qua còn có vẻ rất kinh, mơ mơ màng màng đăng ký ngành này.
Chờ đến khi vào nghề thì mới phát hiện, ngành này không có bất kỳ ưu thế nào, dường như cũng không có đơn vị riêng nào.
Cuối cùng bạn phát hiện, các bạn học của bạn sẽ đi đến các ngành nghề khác, có người làm môi giới bất động sản, có người bắt đaià đi bán bảo hiểm, cũng có người lập nghiệp như mở tiệm lẩu.
Mà loại lập nghiệp như mình, cũng coi như dính dáng nhiều nhất đến ngành quản lý công thương, ít nhất cũng có hai chữ quản lý.
Điện thoại kết nối, giọng nói của Ngụy Chính Nghĩa truyền ra: “Dương tổng, ngài có gì dặn dò?”
“Bộ tài vụ có một thực tập sinh tên Trần Ninh, sắp xếp cho cô ấy chuyển chính thức đi.” Dương Hạo trực tiếp phân phó.
“Vâng, tôi sẽ làm ngay! Ngài còn chuyện gì khác không?”
Ngụy Chính Nghĩa rất cung kính, lúc trước Dương Hạo chỉ có 28% cổ phần, hai ngày trước đã thu mua 10% cổ phần của Ngô Chấn Đào, cho nên Dương Hạo đã chiếm 38% cổ phần, có quyền nói chuyện tuyệt đối trong tập đoàn, một phó tổng như hắn có thể làm tiếp hay không, đều là chuyện một câu nói của Dương Hạo.
“Không có, chỉ có việc đó thôi.”
Nói xong, Dương Hạo trực tiếp cúp máy.
Mà Trần Giai thì mờ mịt: “Anh Dương, như vậy… là xong rồi?”
Dương Hạo gật đầu, cười nói: “Cô và Manh Manh là bạn, cũng là bạn của tôi, loại chuyện này chẳng lẽ còn cần kéo dài mấy ngày sao?”
“A! Cảm ơn anh Dương!”
Trần Giai vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng đứng dậy cúi người cảm ơn.
Cha mẹ của nàng gần đây vẫn luôn muốn giúp em gái chuyển chính thức, mấy ngày nay còn nhờ không ít quan hệ, đưa tiền để xử lý chuyện này.
Không ngờ Dương Hạo chỉ cần một cú điện thoại là giải quyết.
Thật ra vừa rồi nàng cũng chỉ ôm tâm tư cầu may thoi.
Nếu đối phương là lãnh đạo của Nghiệp báo Giang Thành, chung quy vẫn có tiếng nói, cũng có con đường để đưa tiền.
Tuyệt đối không ngờ Dương Hạo lại trực tiếp giải quyết luôn.
Chị Vương cũng rất giật mình, nàng cũng không ngờ bạn trai của Quan Manh Manh lại có năng lực mạnh như vậy, hơn nữa nàng còn nghe thấy người trong điện thoại gọi Dương Hạo là ‘Dương tổng’.
Tiết Hoa ngồi đối diện ba cô gái thì nhíu chặt lông mày, tia hi vọng cuối cùng của gã cũng bị vỡ nát, người ta không phải phú ông giả, tổng tài giả, mà là phú ông hàng thật giá thật.
“Anh Dương, thật sự cảm ơn anh.”
“Một ân tình lớn như vậy, tôi cũng không biết nói gì cho phải.”
Thật ra Trần Giai muốn hỏi, có phải nên dùng tiền để bày tỏ một chút không, nhưng có chị Vương và Tiết Hoa ở đây, nên nàng không thể mở miệng.
Nhưng nàng còn chưa nói hết, Dương Hạo đã xua tay: “Một cái nhấc tay mà thôi, nếu cô muốn cảm ơn, vậy sau này quan tâm và chiếu cố Manh Manh một chút.”
Dương Hạo đưa phần ân tình này cho Manh Bảo của mình, dù sao Quan Manh Manh cũng làm việc ở bệnh viện, thêm một người ‘bạn’ cũng là chuyện tốt.
“Nhất định nhất định! Thật ra không cân anh Dương nói, tôi và Manh Manh bình thường cũng rất thân.” Trần Giai lập tức tỏ thái độ.
Mặc kệ là nam hay nữ đều có lòng hư vinh, Quan Manh Manh cũng cảm thấy rất có mặt mũi.
“Tôi ăn xong rồi, mọi người từ từ.”
Tiết Hoa không chịu được nữa, cầm khay trực tiếp rời đi.
Chờ gã rời đi, chị Vương liền tán dương Dương Hạo và Quan Manh Manh xứng đôi thế lọ thế chai, trong lòng thì hạ quyết tâm, sau này nhất định phải đi lại nhiều hơn với Quan Manh Manh, giữ gìn quan hệ.
Trần Giai thì yên lặng gửi tin nhắn cho em gái, nói đại khái về tình hình vừa rồi.
Tuy Dương Hạo nói là có thể, nhưng đến cùng có chắc chắn hay không, thì Trần Giai cũng không chắc chắn lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận