Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 304: Không cần trang bức, ván này cậu không đánh nổi!

Chương 304: Không cần trang bức, ván này cậu không đánh nổi!
Ánh mắt của tất cả mọi người rơi lên người Dương Hạo.
Tên tóc dựng thẳng kia không vui nhìn về phía Dương Hạo, miệng phun hương thơm: “Cmn, mày là ai?”
Hoàng Thanh đặt chén rượu xuống, giới thiệu: “Trương thiếu, vị này là ông chủ câu lạc bộ chúng tôi, Dương tổng.”
Cùng lúc đó, nàng cũng thở phào một hơi, nếu Dương Hạo không đến, nàng cũng chỉ có thể vạch mặt, gọi bảo vệ.
Việc hôm nay là câu lạc bộ có lý, cho nên dù phát sinh va chạm thì Hoàng Thanh cũng không sợ.
Nhưng vấn đề là không ai kinh doanh như vậy ca,r nhất là loại kinh doanh câu lạc bộ, nếu như lần nào cũng dùng thủ đoạn cứng rắn, sau này còn ai đến đây chơi nữa.
Huống hồ, người có thể đến câu lạc bộ Hào Tước chơi, đều là nhân vật có mặt mũi, cho nên xử lý nhẹ nhàng, để khách hài lòng mới là tối ưu.
“Anh chính là ông chủ à!”
Lúc này, Trương Thiên Tổ đã uống nhiều rượu, mặt mũi đỏ bừng.
Hắn đánh giá và quan sát Dương Hạo, trong ấn tượng thì dường như không có một người như vậy trong vòng tròn ở Giang Thành, cho nên cũng tự tin hơn vài phần.
Vị Trương đại thiếu gia này chỉ chỉ Vu Cửu Cửu bị Hoàng Thanh bảo vệ phía sau, lại chỉ chỉ Hoàng Thanh: “Hai người này, tôi muốn mang ra ngoài chơi. Ra gì đi!”
Thấy Vu Cửu Cửu và Hoàng Thanh đều không có chuyện gì, Dương Hạo cũng không vội, hắn chậm rãi đi đến đối diện Trương Thiên Tổ, mở miệng hỏi: “Tiên sinh xưng hô thế nào?”
“Tôi họ Trương, trương trong trương dương phách lối!”
Khóe miệng Trương Thiên Tổ méo xệch, có vẻ như hắn cảm thấy mình giới thiệu như vậy cực kỳ trâu bò, còn cười cười với đám bạn.
Mà đám người hầu kia cũng rất phối hợp, lập tức cười lên, có một tên cao gầy còn nịnh nọt bổ sung: “Giang Thành Trương gia, ông chủ Dương không biết sao?”
“Ngại quá, tôi không biết thật!”
Dương Hạo mặt đầy tiếc nuối lắc đầu, không phải hắn giả bộ, mà hắn chưa nghe nói Giang Thành Trương gia gì cả.
Nghe vậy, khóe miệng Trương Thiên Tổ lập tức giật giật vài cái.
Mà tên gầy kia lại nói: “Trương gia mà cũng không biết, vậy chắc phải biết đại đạo diễn Trương Khải Cương chứ?”
“Đương nhiên biết!” Dương Hạo gật gù.
Vị đại đạo diễn này rất nổi tiếng ở trong nước, thậm chí có thể nói là không ai không biết.
“Biết thì tốt! Trương thiếu chính là cháu ruột của đạo diễn Trương Khải Cương! Diễn viên nổi tiếng cả nước, Trương Thiên Tổ!”
Tên gầy đắc ý giới thiệu bối cảnh và thân phận của Trương Thiên Tổ.
Nhưng danh hiệu ‘diễn viên nổi tiếng cả nước’ này có chút. . . nổi tiếng đến mức Dương Hạo căn bản chưa nghe qua.
Thật ra cũng không trách Dương Hạo chưa nghe qua, Trương Thiên Tổ cũng chỉ diễn mấy vai phụ trong phim của chú mình thôi, nhưng bởi vì diễn xuất quá kém, Trương Khải Cương cũng không muốn dùng đưa cháu này, cho nên đề cử cho mấy vị đạo diễn khác, những đạo diễn kia cũng nể mặt Trương Khải Cương, sẽ cho Trương Thiên Tổ mấy vai không quá quan trọng.
Kết quả Trương Thiên Tổ ra mắt nhiều năm, lại không có một vai diễn nào đáng nhớ.
Nhưng bản thân hắn lại không quá quan tâm mấy chuyện này, bởi vì bản thân Trương Thiên Tổ chính là ‘phú nhị đại’ (giàu đời hay, công tử nhà giàu), cha mẹ kinh doanh một công ty quảng cáo rất lớn, hắn lăn lộn giới giải trí chủ yếu là để tán gái.
Mà Dương Hạo xác nhận thân phận và bối cảnh của đối phương xong thì lại càng nắm chắc, trên đường đến đây hắn còn lo đối phương đang chém gió, lỡ như chỉ dùng danh tiếng của Trương Khải Cương để làm trò, thực tế không liên quan gì, vậy thì không thú vị rồi.
Lúc này, tên gầy kia lại mở miệng nói: “Ông chủ Dương, Trương thiếu coi trọng nhân viên của anh, lẽ nào anh không nể mặt?”
“Ngại quá, hai người này đều là người của tôi.”
Lúc này, Dương Hạo vừa hay đứng giữa Hoàng Thanh và Vu Cửu Cửu, hắn lập tức đưa tay lên, trực tiếp ôm bả vai của cả hai người.
Cmn!
Cmn!
Trương Thiên Tổ trực tiếp nhìn thằng, hắn vốn nhìn trúng ‘phục vụ viên’ Vu Cửu Cửu, sau đó lại nhìn trúng quản lý Hoàng Thanh đến giải quyết vấn đề.
Có điều, mặc kệ là Vu Cửu Cửu hay Hoàng Thanh thì hắn cũng đều không bắt được vào tay.
Kết quả, Dương Hạo lại hai tay ôm hai người vào ngực.
Đám người hầu của Trương Thiên Tổ cũng sửng sốt, không ngờ Dương Hạo lại trả lời như vậy.
Hoàng Thanh còn là lần đầu tiên tiếp xúc tứ chi với Dương Hạo, nàng tự nhiên là không quen, nhưng nàng biết lúc này nhất định phải phối hợp.
Mà Vu Cửu Cửu thì bình tĩnh hơn nhiều, nàng vốn là người của Dương Hạo, thậm chí bị ôm vào ngực, nàng còn cảm thấy rất an toàn.
“Ông chủ Dương, có câu nói rất hay, huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo.”
Tên gầy kia lại mở miệng nói: “Hai chiếc áo mà thôi, để Trương thiếu mặc cũng không có gì nhỉ!”
Nghe vậy, Dương Hạo lại cười, hắn quét mắt nhìn tên gầy này một chút: “Cậu cũng đã nói huynh đệ như tay chân, đáng tiếc các cậu không phải anh em của tôi!”
“Mả mẹ nó!”
“Cho mặt mũi mà không cần đúng không!”
Một tên cao to khôi ngô phía sau Trương Thiên Tổ chợt lao lên, tên này cao tương đương với Dương Hạo, có vẻ như tên này đóng vai trò tay chân hộ vệ ở trong đám người.
Nhưng Dương Hạo cũng không sợ chút nào, hắn chính là người đàn ông sở hữu Vô Ảnh Chỉ, chỉ điểm bừa hai cái là đối phương đã nằm xuống, chỉ pháp này đã từng được kiểm nghiệm ở chỗ Thẩm Minh Sơn, dùng rất tốt.
Mà lúc này, Dương Hạo lại nhớ đến lời thoại trong một bộ phim: A Tổ, thu tay đi!
Không cần trang bức!
Ván này cậu đánh không lại!
Thấy đối phương có ý ra tay, Hoàng Thanh nói nhỏ bên tay Dương Hạo: “Anh Hạo, có cần gọi bảo vệ vào không?”
“Không cần.” Dương Hạo lắc đầu: “Tôi đã gọi người.”
“Gọi người?”
Hoàng Thanh hoài nghi.
Mà lúc này, lại có tiếng bước chân dồn dập vang lên, theo sát là một nam một nữ đi vào.
Nam hơn 40, mặc âu phục màu xám, nữ mặc âu phục và váy đen, cách ăn mặc như OL.
Hai người này tự nhiên là tiểu thư ký Từ Nhã Lỵ và giám đốc Phùng Trùng của bộ phận nghệ sĩ.
“Anh Trùng? Sao anh lại đến đây??”
Hai người bỗng nhiên xông vào, tự nhiên hấp dẫn ánh mắt của mọi người, tiếp đó Trương Thiên Tổ nhận ra Phùng Trùng, trên mặt lập tức hiện ra vẻ ngờ vực.
Hắn cũng là nghệ sĩ của truyền thông Thiên Mỹ, nói chính xác ra thì Phùng Trùng coi như lãnh đạo của hắn, nhưng bởi vì có tầng quan hệ với Trương Khải Cương, lại thêm Trương Thiên Tổ cũng là một phú nhị đại, nên hắn và Phùng Trùng qua lại như kiểu bạn bè.
Thật ra trên đường đến đây, Phùng Trùng cũng không hiểu vì sao lại gọi mình đến, nhưng đây là mệnh lệnh của ông chủ mới.
Phùng Trùng còn đang lo không có cơ hội biểu hiện trước mặt ông chủ mới, thì cơ hội đã đến.
Mà sau khi Phùng Trùng tiến vào phòng, là một người từng trải, gã lập tức đoán được đại khái.
Đoán chừng Trương Thiên Tổ có mắt không tròng, đắc tội với ông chủ mới.
“Dương tổng, mời ngài phân phó?”
Phùng Trùng không để ý đến Trương Thiên Tổ, mà đi đến trước mặt Dương Hạo, hơi cúi người chào.
Thấy thế, đám người Trương Thiên Tổ lập tức sửng sốt.
Bọn họ rất rõ thân phận và địa vị của Phùng Trùng, đây chính là giám đốc bộ phận nghệ sĩ của truyền thông Thiên Mỹ, nắm quyền lực rất lớn trong tay.
Phóng mắt toàn bộ ngành giải trí, cũng coi như là đại nhân vật, kết quả vị này lại cúi đầu khom lưng trước mặt Dương Hạo, mặt đầy cung kính.
Thật ra Hoàng Thanh cũng nhận ra Phùng Trùng, đối phương là giám đốc của truyền thông Thiên Mỹ, thường xuyên có xã giao, đến câu lạc bộ không ít, Phùng Trùng từng gặp mặt vài lần, nên biết đối phương là lãnh đạo cao tầng của truyền thông Thiên Mỹ, rất nhiều minh tinh muốn nịnh nọt vị này.
Mà bây giờ, đối phương lại cung kính với Dương Hạo như vậy, chuyện này khiến Hoàng Thanh rất khiếp sợ.
Nếu Dương Hạo chri là tổng tài của Nghiệp báo Giang Thành, đối phương tự nhiên không cần cung kính như vậy, nói cách khác, vị ông chủ này của mình còn có một thân phận rất trâu bò khác!
Bạn cần đăng nhập để bình luận