Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 130: Sốt

Chương 130: Sốt
Đồng ngôn vô kỵ!
Trẻ con thì biết cái gì!
Vương Băng Như nghĩ vậy.
Trên lầu.
Vương Tuyết Như dựa vào trên số pha, thở dốc kịch liệt.
Vị kị sĩ dũng mãnh thiện chiến này, hôm nay đã thua!
Mà còn là thua rất thảm!
Dương Hạo tiêu phí mấy trăm triệu, mặt mũi đầy đắc ý và thỏa mãn!
Nội tâm hô to: Bình mana nhỏ quá trâu!!
Cái gì mà như lang như hổ, có bình mana nhỏ của cha hack, hắn chính là Triệu Tử Long trước dốc Trường Bản!
“Dương đại ca, hôm nay anh…”
Vương Tuyết Như nằm một lúc lâu, tiếp đó mới sợ hãi mở miệng.
“Bình thường bình thường!”
Dương Hạo không chờ vị thiếu phụ xinh đẹp này nói hết, đã đắc ý nhún vai.
“Em cảm giác thân thể như tan thành từng mảnh! Già rồi, không chịu được giày vò.” Vương Tuyết Như nói một câu.
“Không già chút nào.” Dương Hạo vỗ vỗ lên khuôn mặt non mềm của thiếu phụ, tiếp đó hỏi: “Có thể đi xuống không?”
“Chờ một lát.” Vương Tuyết Như lắc đầu.
Thấy thế, khóe miệng Dương Hạo lại vểnh lên.
Đối với đàn ông trung niên mà nói, đây chính là khích lệ lớn nhất!
Dù sao khi giao phong ở độ tuổi này, đàn ông cơ hồ đều nằm trong thế bất lợi, hoàn toàn không thể so sánh với lúc hơn 20.
Lúc này, điện thoại của Dương Hạo bỗng vang lên.
Hắn liếc nhìn điện báo, tiếp đó hơi cau mày.
Là Triệu Doanh Doanh gọi đến, vị ‘trà sư tam đoạn’ gà yếu này thường xuyên gửi tin nhắn cho Dương Hạo, nhưng thỉnh thoảng hắn mới trả lời một câu, thái độ đã rất rõ ràng.
Nếu không phải dì Vương nhiệt tình kia, cộng thêm nàng là bạn thân của Tôn Tâm Di, thì Dương Hạo có thể đã block nàng rồi.
Dương Hạo vốn không định nghe máy, nhưng lại cảm thấy cú điện thoại này không quá bình thường, bởi vì bình thường đối phương chỉ nhắn tin, chưa từng gọi điện.
“Anh đi nghe máy.”
Dương Hạo nói một tiếng, tiếp đó đi ra ngoài phòng, nghe máy: “Doanh Doanh, có việc gì sao?”
“Dương đại ca, Tâm Di sốt hơn 39 độ, hôm nay tôi về nhà cha mẹ, Tâm DI ở một mình, anh xem có thể mang thuốc đến cho cô ấy không? Hoặc là đưa cô ấy đi bệnh viện.”
Trong điện thoại, giọng điệu của Triệu Doanh Doanh rất lo lắng.
“Ra vậy! Không có vấn đề, gửi địa chỉ cho tôi.”
Dương Hạo sảng khoái đồng ý.
Tôn Tâm Di bây giờ chính là tiểu thư ký của hắn, về công về tư đều phải quan tâm.
“Tuyết Như, có người bạn bị ốm, anh phải qua một chuyện.”
Cúp máy, Dương Hạo nói với Vương Tuyết Như một tiếng, sau đó trực tiếp đi xuống lầu.
Vương Băng Như vẫn luôn chú ý động tĩnh trên lầu, thấy Dương Hạo đi xuống thì lập tức nghênh đón: “Dương tổng, anh phải đi à?”
“Ừm, có việc gấp.”
Dương Hạo thuận miệng đáp một acua, bước nhanh ra khỏi quán cà phê.
Hắn lái xe đến tiệm thuốc gần đó, mua các loại thuốc hạ sốt, sau đó lại đến siêu thị mua hai bình đồ hộp Hoàng Đào, hắn nghe một người bạn ở đông bắc nói, đồ hộp Hoàng Đào trị bách bệnh!
Tuy là khá nhảm, nhưng vẫn nguyện ý thử một lần, dù sao cũng không bao nhiêu tiền.
Đại khái nửa tiếng sau, Dương Hạo đi đến tiểu khu Vọng Giang.
Tìm đến nhà, nhập mật mã do Triệu Doanh Doanh gửi đến.
Cửa phòng mở ra, phòng khách sáng đèn, phòng ngủ hướng bắc cũng có ánh đèn.
“Doanh Doanh, sao cậu lại về rồi?”
Giọng nói của Tôn Tâm Di truyền ra từ phòng ngủ, còn khá suy yếu.
Dương Hạo đóng cửa, mở tủ giầy, cũng không tìm thấy dép lê dành cho nam, chỉ có thể nhét chân vào một đôi dép màu hồng.
Hắn cầm túi thuốc và đồ hộp đi đến cửa phòng ngủ, tiếp đó liền nhìn thấy Tôn Tâm Di bọc chăn nằm trên giường, chỉ lộ cái đầu.
Loại việc như phát sốt rất kỳ lạ, rõ ràng nhiệt độ thân thể cực cao, nhưng toàn thân lại lạnh.
“Dương đại ca??? Sao… sao anh lại ở đây???”
Tôn Tâm Di tràn đầy kinh ngạc, nàng không thể ngờ được người đi vào lại là Dương Hạo.
“Doanh Doanh gọi điện cho tôi.”
Dương Hạo đi đến bên giường, thả túi thuốc và đồ hộp trên tủ đầu giường, tiếp đó đưa tay sờ trán Tôn Tâm Di.
Đúng là cực kỳ nóng.
“Bao nhiêu độ?” Dương Hạo hỏi.
“Vừa rồi là 39.1 độ!”
Tôn Tâm Di mới đo nhiệt độ 10 phút trước, nhưng nàng cảm thấy lúc này đã tăng ít nhất 0.5 độ.
Cũng không phải là bệnh tình tăng lên, mà là bàn tay của Dương Hạo chạm vào trán nàng, khiến nàng cảm thấy toàn thân nóng hơn một chút.
Tuy hai người đã ở chung nửa tháng, mỗi ngày đều dạy kèm, thỉnh thoảng còn tiếp xúc tứ chi, thế nhưng đó chỉ là tiếp xúc bình thường khi dạy kèm, Dương Hạo chưa từng có động tác vượt rào nào.
Mà động tác sờ trán vừa rồi, thật ra cực kỳ phù hợp với tình hình bây giờ, đối phương hiển nhiên cũng không có tâm tư xấu xa gì, có lẽ chỉ là quan tâm.
Nhưng tiếp xúc là thật, loại hành vi sờ đầu này còn làm cho người ta có cảm giác cưng chiều.
Nhất là phát sinh giữa nam nữ có hảo cảm, nhà gái khó tránh khỏi thẹn thùng, tim đập rộn lên.
“Uống thuốc chưa?” Dương Hạo cũng không Tôn Tâm Di đang nghĩ lung tung, tiếp tục hỏi một câu.
“Chưa, đã đặt đơn trên app Chuột Túi, còn đang trên đường.” Tôn Tâm Di thành thật.
Nàng là một người có tính tự lập rất mạnh, không thích làm phiền người khác.
Cho nên sau khi phát hiện mình sốt, nàng chỉ gửi tin cho Triệu Doanh Doanh, để Triệu Doanh Doanh tan làm thì mua thuốc hạ sốt cho mình, kết quả hôm nay Triệu Doanh Doanh lại trở về quê nhà ở thành phố bên cạnh.
Nàng trực tiếp đặt hàng trên app Chuột Túi, kết quả không ngờ Triệu Doanh Doanh lại nói chuyện này cho Dương đại ca.
“Vậy uống thuốc trước đi!”
Dương Hạo trực tiếp lấy thuốc giảm đau hạ sốt ra.
Cũng chính là Paracetamol.
Cái đồ chơi này rất có tác dụng trong việc hạ sốt.
Tôn Tâm Di hơi động đậy, có vẻ như là muốn ngồi dậy, Dương Hạo thấy thế thì đưa tay kéo nàng, tiếp đó thuận thế ngồi xuống giường, để nàng tựa vào vai mình.
Động tác như nước chảy mây trôi, Tôn Tâm Di không có chỗ phản kháng, nhưng sau khi tựa vào Dương Hạo, nàng cảm thấy thân thê lại còn nóng hơn.
Mà Dương Hạo thì lại cảm giác như mình đang ôm một lò lửa nhỏ.
Chỉ là lò lửa này mềm nhũn, còn thơm thơm.
Tôn Tâm Di thì đầu óc trống rỗng, mơ mơ màng màng uống thuốc hạ sốt.
“Đắp chăn và ngủ một giấc đi! Sẽ hạ sốt thôi!’
Dương Hạo lại đỡ Tôn Tâm Di nằm xuống, cũng đắp chăn cho nàng.
Tiếp đó đứng dậy đi ra cửa.
“Dương đại ca…”
Thấy Dương Hạo muốn đi, Tôn Tâm Di chợt thấy hơi sợ, dường như rất sợ người đàn ông này cứ vậy mà đi.
“Hử? Sao thế?” Dương Hạo dừng bước, quay đầu hỏi.
“Anh… anh muốn đi à?”
Tôn Tâm Di do dự một chút, vẫn lắp ba lắp bắp hỏi một câu.
Thấy dáng vẻ này của nàng, Dương Hạo lại cười: “Cô hi vọng tôi rời đi?”
“Tôi…” Tôn Tâm Di há to miệng, sau đó lắc đầu, nói ba chữ: “Không hi vọng.”
Thấy dáng vẻ lo được lo mất của nàng, Dương Hạo không khỏi bật cười: “Tôi đi đun nước. Sát phải uống nhiều nước nóng mới nhanh khỏi.”
Nói xong, hắn trực tiếp đo vào phòng bếp, bắt đầu đun nước sôi.
Mà sau khi Dương Hạo ra khỏi phòng, Tôn Tâm Di lại thẹn thùng vùi đầu vào chăn.
Cô nam quả nữ chung một phòng, nàng còn nói hi vọng đối phương không đi.
Như vậy tương đương với ngửa bài rồi!!
Mà đối với người không quen biểu đạt như Tôn Tâm Di, có thể nói mấy chữ này đã là vô cùng khó khăn rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận