Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 457: Cắn ngược

Chương 457: Cắn ngược
Tôn Tâm Di có tài xế riêng, tài xế là một nữ binh xuất ngũ, tên là Cao Hà.
Có nàng lái xe, Dương Hạo và Tôn Tâm Di ngồi ở hàng sau, tiểu thư ký Từ Nhã Lỵ thì ngồi ở tay lái phụ, thỉnh thoảng dùng khóe mắt liếc nhìn hai người đang rúc vào nhau ở phía sau, yên lặng ăn cơm chó.
Tôn Tâm Di tò mò hỏi: “Dương đại ca, chúng ta đi đâu?”
“Khách sạn Clyde.”
“Đi khách sạn?”
Tôn Tâm Di hơi nghi hoặc, quan hệ như bọn họ, còn cần đi khách sạn sao?
Huống hồ bây giờ nàng cũng không tiện lắm!
Có điều, Tôn Tâm Di rất nhanh đã phản ứng lại, là mình nghĩ nhiều, nếu Dương đại ca muốn làm gì đó thì cũng không đưa Từ Nhã Lỵ theo!
Từ Nhã Lỵ tò mò hỏi một câu: “Dương tổng, chúng ta sẽ hợp tác với Khách sạn Clyde sao?”
“Không phải hợp tác! Tôi vừa mua lại khách sạn này!” Dương Hạo nói.
“A?”
“Mua lại!!”
Tôn Tâm Di và Từ Nhã Lỵ đều kinh hãi, hai người đều biết cái khách sạn này, đây là khách sạn năm sao có tiếng ở Giang Thành.
Kết quả Dương Hạo nói mua liền mua, nghe giọng điệu này cứ như đi chợ mua rau vậy.
Nhưng hai người đều được kiến thức năng lực tiền giấy của Dương Hạo, tuy bất ngờ nhưng cũng phù hợp với tác phong làm việc của Dương Hạo.
Mà tài xế Cao Hà thì cũng rất khiếp sợ, từ khi nhận công việc này đến nay, nàng đã suy đoán bà chủ xinh đẹp của mình là tình nhân được nuôi bên ngoài, nàng vốn cho rằng là một ông chú đầy mỡ, kết quả lại phát hiện đối phương không chỉ không đầy mỡ, mà còn rất đẹp trai!
Tiếp đó, bây giờ lại biết được, đối phương tùy tiện liền mua một khách sạn năm sao!
Tài lực này đúng là làm người ta líu lưỡi!
Chẳng trách bà chủ trẻ tuổi xinh đẹp của mình lại nguyện ý bảo trì quan hệ này, nếu như mình có ngoại hình như bà chủ, quá nửa cũng không chống đỡ được loại dụ hoặc này.
Khách sạn Clyde.
Văn phòng phó tổng.
Chu Văn Tường dẫn Trương Dĩnh đến.
“Lưu tổng, tôi đã đưa Trương Dĩnh đến!”
Trên mặt Chu Văn Tường mang theo nụ cười nịnh nọt.
Lưu Lộ để tài liệu trên tay xuống, tiếp đó ra hiệu hai người ngồi xuống ghế sô pha, lại bảo thư ký rót nước cho họ.
“Ngụy Phát Tài quấy rối cô thế nào?” Lưu Lộ cũng không vèo vòng, trực tiếp hỏi thẳng.
“Anh ta thừa dịp khuân đồ để sờ mó tôi, còn hẹn tôi đi khách sạn. . .”
Trương Dĩnh nhỏ giọng đáp lại, đây là lời thoại mà nàng và Chu Văn Tường đã bàn, nhưng bởi vì chột dạ nên nàng cũng không dám nhìn vào mắt Lưu Lộ.
“Sờ chỗ nào?”
Lưu Lộ nhìn Trương Dĩnh mà truy hỏi, nàng làm nghề khách sạn này nhiều năm, cũng coi như nhìn vô số người, đối phương nói thật hay nói dối, nàng cũng có phán đoán riêng, Trương Dĩnh né tránh không dám chạm vào mắt nàng, nói chuyện cũng yếu ớt không có lực.
Loại biểu hiện này thường có hai khả năng, một là Trương Dĩnh đang nói láo, một loại khác là gặp vấn đề tâm lý sau khi bị quấy rối tại nơi làm việc.
Nhưng Lưu Lộ đoán, khả năng cao là loại trước, mà khi một người nói láo, chỉ cần để người đó miêu tả tỉ mỉ, rất có thể sẽ xuất hiện chỗ sơ suất.
“Tiểu Trương, cô không cần sợ, Lưu tổng nhất định sẽ làm chủ cho cô!”
“Mau kể cho Lưu tổng nghe những chuyện cô kể với tôi đi!”
Mắt thấy đồng đội kéo chân sau, Chu Văn Tường vội vàng liếc mắt ra hiệu.
Lưu Lộ không lên tiếng mà chỉ yên lặng nhìn Chu Văn Tường một chút, nàng vẫn khá hiểu Chu Văn Tường, làm người rất khéo đưa đẩy, là lão cáo già, nghe nói còn rất háo sắc.
Dưới sự nhắc nhở của đồng đội, Trương Dĩnh hắng giọng một cái, hơi đề cao âm lượng: “Hôm trước lúc anh ta giúp tôi khuân đồ, đầu tiên là mượn cơ hội sờ tay của tôi, sau đó lại ôm eo của tôi, tôi rất sợ, không dám cử động. . .”
“Về sau anh ta còn nói sẽ mời tôi ăn tiệc, còn hỏi tôi thích cái gì, sẽ mua tặng cho tôi.”
“Tiếp đó còn nói đưa tôi đi khách sạn, còn nói là thuê phòng ở khách sạn chúng ta cũng được. . .”
Trương Dĩnh đã luyện tập những lời này rất nhiều lần, nói năng cực kỳ lưu loát, nhưng lại cho người ta cảm giác như đang đọc thuộc lòng.
“Ừm, tôi biết rồi!”
“Nếu là thật, tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc!”
Lưu Lộ gật đầu, lại nhìn Chu Văn Tường nói: “Anh gọi Ngụy Phát Tài đến đây, tôi nói chuyện với anh ta!’
“Vâng Lưu tổng.”
Chu Văn Tường gật đầu, tiếp đó lại liếc mắt ra hiệu với Trương Dĩnh: ‘Tiểu Trương, còn không mau cảm ơn Lưu tổng đã lấy lại công bằng cho cô!”
“Cảm ơn Lưu tổng.”
Trương Dĩnh vội vàng cúi người cảm ơn.
“Được rồi, hai người ra ngoài trước đi!”
Lưu Lộ khoát tay, trong lòng nàng đã có phán đoán sơ bộ, tuy không biết vì sao Trương Dĩnh lại muốn vu oan cho Ngụy Phát Tài, nhưng khả năng cao là hai người này đã thông cung.
Chờ một lát, Chu Văn Tường lại đưa Ngụy Phát Tài đi vào văn phòng.
“Lưu tổng!”
Ngụy Phát Tài chào hỏi một câu, nhưng tinh thần không khá lắm, bởi vì lúc đến đây, Chu Văn Tường nói Lưu tổng rất tức giận, khả năng cao sẽ xử lý nghiêm túc.
Còn nói Lưu tổng cũng là phái nữ, cho nên nhất định không khoan nhượng với việc này!
Tóm lại là dưới sự làm nền của Chu Văn Tường, Ngụy Phát Tài không ôm quá nhiều hi vọng với bản án của mình.
Lưu Lộ thấy Chu Văn Tường không có ý rời đi, trực tiếp nói: “Giám đốc Chu, anh ra ngoài trước đi, để tôi và quản lý Ngụy nói chuyện!”
“A, vâng!”
Chu Văn Tường đáp ứng một tiếng, trước khi đi còn ‘tốt bụng’ dặn dò: “Lão Ngụy, thành thật khai báo với Lưu tổng đi, dù có rời đi, tôi cũng có thể viết thư đề cử cho cậu!”
Ngụy Phát Tài chỉ gật gù chứ không lên tiếng.
Chờ Chu Văn Tường rời đi, Lưu Lộ chỉ sô pha: ‘Ngồi đi!”
Đây là lần đầu tiên Ngụy Phát Tài ở riêng với vị phó tổng xinh đẹp nóng bỏng này, hắn ngồi trên ghế sô pha, hai tay không biết đặt nơi nào, có vẻ rất câu nệ.
Thật ra rất nhiều đàn ông sẽ có loại căng thẳng này khi đối mặt với mỹ nữ, nhất là loại người thành thật như Ngụy Phát Tài.
“Quản lý Ngụy, anh khẩn trương như vậy, tôi sẽ cho rằng anh đang chột dạ đấy!” Lưu Lộ trêu đùa một câu.
“Lưu tổng, tôi tự nhận không thẹn với lòng!” Ngụy Phát Tài vội vàng lắc đầu phủ nhận.
“Vậy anh nói xem, thế nào là không thẹn với lòng?” Lưu Lộ thuận miệng hỏi.
“Tôi chỉ có lòng tốt nên mới giúp Trương Dĩnh khuân đồ mà thôi! Ai biết cô ta lại cắn ngược lại tôi, tôi căn bản không quấy rối cô ta.” Ngụy Phát Tài nói.
“Cô ấy nói anh sờ mó cô ấy, còn nói muốn đưa cô ấy đi khách sạn. . .”
Bạn cần đăng nhập để bình luận