Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 390: NPC số 7!

Chương 390: NPC số 7!
Một tiếng sau.
Dương Hạo: 19 tuổi thật là thơm!
Đinh!
Kiểm tra thấy kí chủ phát sinh thân mật với Trần Nhược Hàm!
Tiến vào trình tự xử lý. . .
Tên: Trần Nhược Hàm.
Tuổi: 19.
Tố chất tổng hợp: 95 điểm.
Chú: Bởi vì NPC vượt quá 5 người, tố chất tổng hợp trên 90 điểm mới có thể chuyển hóa thành NPC, có nhiệm vụ hàng tuần, có tỷ lệ nhất định tạo ra nhiệm vụ ngẫu nhiên.
Ah!
95 điểm!!
Dương Hạo nhớ không nhầm thì đây là số điểm cao nhất mà cha hack cho.
Nhưng số điểm này cũng có quan hệ rất lớn đến số tuổi của Trần Nhược Hàm, tuổi càng nhỏ, điểm càng cao nha, đương nhiên là nhất định phải trên 18.
Lại thêm Tiểu bạch hoa Trần Nhược Hàm tuổi còn trẻ mà đã là ‘A và S’, cho nên điểm cao cũng không bất ngờ.
Kiểm tra thấy Trần Nhược Hàm phù hợp tiêu chuẩn chuyển hóa NPC!
Có chuyển hóa không?
Vậy nhất định phải là ‘có’ rồi!
Dương Hạo lập tức đáp lại.
Đinh!
Chuyển hóa thành công!
NPC số 7 Trần Nhược Hàm chính thức online!
Ban thưởng NPC số 7:
1, Tài chính riêng: 2.000.000.000 NDT!
2, Một tòa nhà trong khu nhà cao cấp, một chiếc xe sang dành cho NPC!
3, Một gói quà lớn cho kí chủ!
Bởi vì có kinh nghiệm từ cô nàng màu sắc, Dương Hạo cũng bình tĩnh hơn nhiều, nhưng vẫn rất chờ mong với gói quà lớn, dù sao lần trước cũng mở ra máy bay tư nhân.
Dương Hạo lập tức mở gói quà lớn.
Đinh!
Chúc mừng kí chủ nhận được một căn biệt thự ở ‘vịnh Tô Hà’.
Chú: Biệt thự nằm ở đường Tô Châu, khu JA, Hỗ Thành (Thượng Hải); diện tích 1514m2.
Ah!
Biệt thự ở Hỗ Thành??
Trước kia cha hack chỉ ban thưởng nhà ở Giang Thành, mà lần này lại là Hỗ Thành.
Dương Hạo cũng không hiểu giá nhà ở Hỗ Thành, chỉ nghe nói đến Tomson Riviera từng rất hot ở Hỗ Thành.
Nhưng nghe nói Tomson Riviera còn không chen vào được top 20 khu nhà cao cấp ở Hỗ THành, chỉ là từng được lăng xê lên, cho nên khá nổi tiếng mà thôi.
Dương Hạo lập tức lên mạng tìm hiểu về ‘biệt thự vịnh Tô Hà’, diện tích nhỏ nhất là hơn 500m2, diện tích lớn nhất là 1500m2 mà cha hack ban thưởng, trước mắt giá bán khoảng bốn năm cái ‘mục tiêu nhỏ’.
Dựa theo xu thế nhà đất, lúc đỉnh cao cũng phải 500 triệu, gần đây bất động sản đi xuống, nên giá nhà cũng hạ không ít, nhưng dù vậy vẫn phải hơn 400 triệu, vẫn làm người ta líu lưỡi.
Đinh!
Kiểm tra thấy NPC số 7 vẫn còn trong trắng.
Khen thưởng thêm: Điểm thuộc tính x20.
Chú: Điểm thuộc tính dư thừa có thể sử dụng lên người khác, hiệu quả bằng 1/10. (Dùng 10 điểm thì người khác mới tăng 1 điểm trị số)
Hiện giờ các trị số của Dương Hạo đều lên đến 100 điểm rồi, điểm thuộc tính chỉ có thể tăng vào chiều cao, cân nặng, chiều dài và độ thô.
Nhưng trừ cân nặng ra thì các trị số khác tạm thời không cần thay đổi, hơn nữa nhiệm vụ giảm cân vẫn chưa hoàn thành, cân nặng của Dương Hạo dạo này vẫn nằm trong khoảng 80kg, thật ra với chiều cao của hắn thì không tính là béo, nhưng mục tiêu cha hack đề ra là 75kg.
Dương Hạo dứt khoát bỏ 10 điểm thuộc tính, trực tiếp giảm 5kg.
Đinh!
Sử dụng thành công, kí chủ sẽ giảm 5kg.
Chú: Giảm cân không thể hoàn thành trong một lần, mỗi ngày sẽ giảm 0.5kg.
Sau khi sử dụng điểm thuộc tính, âm thanh của cha hack lại vang lên.
Ừm, hợp lý.
Một lần giảm quá nhiều thì cũng quá ảo ma canada.
Còn thừa lại 10 điểm, Dương Hạo chuẩn bị giữ lại, nếu như dùng cho người khác sẽ là 1 điểm.
Như vậy có thể để dành nhiều một chút, sau này tăng điểm khỏe mạnh cho cha mẹ!
Thật ra bình thường rất ít khi ban thưởng điểm thuộc tính, cần đám NPC cố gắng hơn!
“Chú Dương, hôm nay em không về trường được rồi, chú sẽ ở lại chứ?”
Tiểu bạch hoa dùng bàn chân nhỏ được bao bọc bởi tất chân để cọ cọ lên đùi Dương Hạo, dùng cách này để thu hút sự chú ý của Dương Hạo đang thất thần.
Tối nay Dương Hạo vốn có hẹn, bởi vì Vương Tuyết Như nói là có bất ngờ nha, nhưng lúc nãy Vương Tuyết Như đã nhắn tin, nói chú ba Vương Xương Thịnh lái xe điện bị tung trúng, giờ đã vào viện, nàng đã lái xe đưa em gái Vương Băng Như về quê nhà, nên đã hủy hẹn.
Cho nên tối nay Dương Hạo cũng không có việc gì, có thể ở lại bầu bạn với đóa Tiểu bạch hoa mới nở rộ này.
“Được, vậy tối nay chúng ta ở đây.”
Dương Hạo vừa xoa xoa bàn chân nhỏ của Tiểu bạch hoa, vừa gật đầu một cái.
Tất chân đúng là thứ tốt, không chỉ xúc cảm tốt, còn có thể gia tăng cảm giác lờ mờ và bí ẩn.
Thấy Dương Hạo đáp ứng, Trần Nhược Hàm lập tức nở nụ cười ngọt ngào, nàng cầm khăn giấy lau nước mắt nơi khóe mắt, đó cũng không phải nước mắt hạnh phúc gì, mà là khóc vì đau.
Đại lão 419, tự tìm hiểu đi!
Thận kim cương bất hoại, tự tìm hiểu đi!
Tăng điểm thuộc tính cũng không phải là tăng cho có!!
“Chú Dương, không phải lần nào cũng đau như vậy chứ?”
Trần Nhược Hàm yếu ớt hỏi một câu, nhưng thật ra trong lòng nàng cũng có câu trả lời rồi, chẳng qua chỉ muốn thông qua vấn đề này, để nhận mạnh mình là một cô bé sạch sẽ thôi.
Dương Hạo cũng đoán được ý nghĩ của Trần Nhược Hàm, cười đáp một câu: “Sau này em sẽ biết.”
“A a”
“Chú Dương, ôm một cái. . .”
Tiểu bạch hoa tuy rất hiểu chuyện, nhưng chung quy vẫn là một cô bé, cực kỳ thích nũng nịu, nàng mở đôi tay trắng nõn như củ sen, làm ra vẻ đáng thương cầu ôm một cái.
Mấy lão già như Dương Hạo cực kỳ dễ trúng mấy chiêu này, hắn lập tức ôm Tiểu bạch hoa vào ngực, lại duỗi ngón tay ra, cưng chiều sờ sờ mũi của nàng. . .

Trong một phòng mạt chược nào đó.
Trần Hải Âu rất đen đủi, hùng hùng hổ hổ đẩy ngã quân mạt chược trước mặt: “Chị Hoa, hôm nay chị đỏ thế!”
“Phong thủy luân chuyển thôi, hai hôm trước cô cũng rất đỏ mà!” Người phụ nữ gọi chị Hoa cười hắc hắc.
“Tôi đi vệ sinh một chuyến.”
Trần Hải Âu cầm điện thoại đi vào phòng vệ sinh, tiếp đó mở bản đồ định vị người nhà theo thói quen.
Nàng chỉ có một người con gái là Trần Nhược Hàm, ngày ngày đều nhìn rất chặt, thông qua chia sẻ định vị, có thể nhìn thấy lộ trình và vị trí hiện tại của con gái.
Một khi con gái đến nơi không nên đến, nàng nhất định sẽ gọi điện thoại qua!
Lúc này, nàng đang nhìn vị trí của con gái, mà sau khi nhìn thấy định vị trên bản đồ, mắt nàng lập tức trợn tròn!
Khách sạn Shangri La!
Nhược Hàm vậy mà lại ở khách sạn!!
Trần Hải Âu vội vàng gọi điện thoại qua, kết quả lại không có ai nghe máy.
Nàng liên tục gọi vài cuộc, vẫn là như vậy!!
Lần này, Trần Hải Âu trực tiếp luống cuống, đây chính là đóa hoa tươi nàng vất vả che chơ 19 năm nha!!
Lẽ nào bị tên nhóc thối tha nào bê cả chậu rồi?
Nhược Hàm hồ đồ rồi!
Bình thường mẹ dạy con thế nào, con gái quan trọng nhất là cái gì, con quên rồi sao??
Trần Hải Âu điên cuồng oán trách, tiếp đó vội vã chạy ra khỏi phòng vệ sinh: “Chị Hoa, hôm nay có việc rồi, đi trước nhé!”
Vứt lại một câu, không chờ đám người chị Hoa trả lời, nàng liền vội vàng bước nhanh ra khỏi phòng bài.
Ba người chị Hoa đưa mắt nhìn nhau.
“Hải Âu làm sao vậy??”
Rời khỏi phòng bài, Trần Hải Âu nhanh chóng leo lên chiếc Volkswagen của mình, khởi động xe và lao thẳng đến khách sạn Shangri La.
Từ lúc người đàn ông của nàng đi vào đạp máy may, Trần Hải Âu đã sống nương tựa với con gái, con gái là tất cả của nàng, cũng là hi vọng nửa đời sau của nàng.
Trong kế hoạch của Trần Hải Âu, con gái nhất định phải gả cho kẻ có tiền, như vậy mới có thể vượt giai cấp, cũng không uổng phí bao công sức bồi dưỡng của nàng.
Cho nên, nàng cực kỳ nghiêm khắc trong việc quản lý con gái, lúc trước cũng từng nói với con gái, nếu muốn yêu đương thì nhất định phải nói với nàng, để nàng kiểm định trước.
Con gái đã đáp ứng rồi, kết quả sao lại vào khách sạn với người ta rồi??
Trần Hải Âu lòng như lửa đốt, hận không thể đạp max ga, hơn 20 phút sau, nàng liền dừng xe ở bãi đỗ của khách sạn Shangri La, lại một lần nữa gọi điện thoại cho con gái, kết quả vẫn không có người nghe máy.
Trong phòng tổng thống.
Trần Nhược Hàm nghỉ ngơi một lúc, lúc này đang thoải mái ngâm mình trong một bồn tắm đầy sữa bò, trong đầu thì đang ước mơ về cuộc sống tốt đẹp sau này của mình và chú Dương.
Tiểu bạch hoa thông minh sẽ không đòi hỏi chú Dương nhà mình bất cứ thứ gì, nhưng nàng biế chú Dương nhất định sẽ không bạc đãi mình, cũng không biết chú Dương sẽ ban thưởng cho mình thứ gì đây?
Túi xách, hàng hiệu, hay là đồ trang sức?
Hoặc là chú Dương sẽ mua cho mình một chiếc xe??
“Nhược Hàm, có người gọi điện thoại cho em, còn gọi rất nhiều lần.”
Dương Hạo đi vào phòng tắm, đưa điện thoại cho Trần Nhược Hàm.
Thật ra Trần Nhược Hàm của Trần Nhược Hàm vẫn ở chế độ yên lặng, Tiểu bạch hoa sợ người khác quấy rầy nàng và chú Dương, cho nên lúc chưa đến khách sạn cũng đã chuyển sang chế độ yên lặng.
Dương Hạo vừa hay nhìn thấy màn hình điện thoại của nàng sáng lên, mới biết có người vẫn đang gọi điện thoại cho nàng.
Điện báo ghi là ‘Âu tỷ’!
Cho nên, Dương Hạo cũng không biết người gọi là mẹ của Trần Nhược Hàm.
Lúc này, điện thoại lại sáng lên lần nữa, vẫn là ‘Âu tỷ’.
Trần Nhược Hàm hơi nhíu mày, rầu rĩ cầm lấy điện thoại, một lát sau mới ngửa đầu nhìn về phía Dương Hạo, yếu ớt nói: “Chú Dương, đây là mẹ em gọi nha.”
“Em và mẹ có chia sẻ định vị, cho nên mẹ có thể biết vị trí em đang ở. . .”
“Với tính cách của mẹ, chỉ sợ là sẽ chạy đến đây. . .!”
……………..
P/s: Xưng hô mẹ của Trần Nhược Hàm là ‘nàng’, cái này anh em hiểu đều hiểu.
Ngoài ra, đáng ra hết tuần này là hết bạo chương một ngày tầm chục chương, mà quay về 5,6c/1 ngày, nhưng các đại lão 419 thật sự cho nhiều quá, cho nên quyết định tuần sau vẫn sẽ tầm chục chương một ngày.
Thanks KP của các đại lão 419!!!!!!!!
Mau dùng KP và đề cử nện chết dịch giả đi!!!!!!!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận