Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 506: Ai mà dũng mãnh như vậy??

Chương 506: Ai mà dũng mãnh như vậy??
“Đến thăm em!”
Dương Hạo bóp nhẹ lên vòng eo thon của Vương Tuyết Như, dạo này bận làm nhiệm vụ tiếp đãi nhà Natasha, nên không để ý đến đám NPC của mình.
Ngay cả nhiệm vụ tuần này còn chưa làm kìa!
Ví dụ như, giờ phút này vị NPC Vương Tuyết Như này cũng có nhiệm vụ đi kèm.
Mà nhiệm vụ của vị thiếu phụ xinh đẹp này vẫn luôn đơn giản và thô bạo như vậy, nhiệm vụ tuần này của nàng là nhớ Kim Cô Bổng của Dương đại ca. . .
Ban thưởng thì lại khá phong phú, dĩ nhiên lại là một tấm ‘thẻ sản nghiệp sơ cấp’.
Cũng có nghĩa là tài sản trị giá mấy trăm triệu.
Hả?
Nếu như không làm nhiệm vụ hàng tuần của NPC, dường như phần thưởng sẽ cộng dồn, giống như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn!
Ví dụ như nhiệm vụ của Vương Tuyết Như, tuần trước Dương Hạo không làm, nhiệm vụ tuần này đã biến thành thẻ sản nghiệp sơ cấp!
Vậy nếu ba tuần không làm, có phải ban thưởng sẽ càng phong phú hơn không?
Dương Hạo đang yên lặng tính toán!
Nhưng tình hình bây giờ, Vương Tuyết Như đã không chờ được đến tuần thứ ba.
Có thể quan sát tình hình của những NPC khác, ví dụ như bác sĩ Quan Manh Manh, hai tuần rồi hắn không đi trao đổi sâu với đối phương, mà chỉ tâm sự trên wechat.
“Chị, chị cũng đến rồi!”
Lúc Vương Tuyết Như ôm Dương Hạo thì tựa đầu vào bả vai hắn, ban đầu nàng chỉ tập trung hưởng thụ, chờ mở mắt ra mới phát hiện chị gái Vương Tĩnh Như đang ở sau lưng Dương Hạo.
“Ừm.”
“Chị và Dương đại ca vừa kết thúc một trận xã giao, anh ấy nói qua đây ngồi một chút!” Vương Tĩnh Như giải thích một câu.
“Vậy hai người muốn uống gì?”
Vương Tuyết Như lưu luyến không rời mà thoát khỏi ngực của s.s
“Americano, không đường!”
Vương Tĩnh Như khá thích hương vị cà phê thuần, cho nên bình thường nàng hơi uống loại này.
“Anh uống trà! Trà hoa cúc thêm cẩu kỷ!”
Dương Hạo dù có cha hack tương trợ, nhưng bình thường vẫn có thể chăm sóc cơ thể trên ẩm thực.
“Được, hai người lên lầu trước đi!’
Vương Tuyết Như đáp ứng một tiếng, tiếp đó liền tự mình đi bận rộn.
Dương Hạo thì không đi lên lầu luôn, mà nhìn Bành béo đang đưa lưng về phía mình một chút, tên này và bạn đang đeo tai nghe vã gõ chữ, hoàn toàn không chú ý đến bên này.
Dương Hạo vốn định đi qua chào hỏi, dù sao cũng lâu rồi không gặp.
Nhưng người ta đang tập trung làm việc, nên cũng không làm phiền, mà cùng Vương Tĩnh Như đi lên lầu, nghĩ lát nữa đi xuống rồi nói, nhìn trạng thái của Bành béo, có vẻ như sẽ không đi sớm.
Hai người một trước một sau đi lên lầu, chọn phòng riêng ở trong cùng.
Tất cả phòng riêng ở quán cà phê đã bị Dương Hạo và Vương Tuyết Như mở khóa, cho nên Dương Hạo tương đối quen thuộc với bản đồ nơi này, sau khi tiến vào phòng liền dẫn Vương Tĩnh Như đi thăm dò.
Tuy nhiên, Vương Tĩnh Như vẫn có chỗ cố kỵ, dù sao đây cũng là cửa hàng của em gái, hơn nữa em gái còn đang ở bên dưới, dường như lát nữa còn phải đi lên, cho nên nàng rất khắc chế.
Nhưng thực lực của Dương tổng chúng ta mạnh như vậy, vị chị vợ này trực tiếp thất thủ, hoàn toàn không để ý đến vấn đề địa điểm nữa!
Động tĩnh trong phòng càng ngày càng lớn. . .
Chờ Vương Tuyết Như bê khay đi lên lầu hai, âm thanh kia đã truyền đến cầu thang.
Nàng đã biết quan hệ của hai người, nên cũng không thấy bất ngờ, nội tâm lại còn có một loại cảm giác kích thích không nói lên lời!
Nàng cầm chặt khay, tiếp đó nhanh chân bước về phía phòng riêng.
Chỉ dừng ở cửa phòng một lát, nàng hít sâu mọt hơi, tiếp đó mở cửa phòng!
Dưới lầu
Bành béo vừa viết xong một chương, liền lấy tai nghe xuống, tiếp đó cầm ly cà phê lên nhấm một ngụm.
Người ngồi cạnh hắn cũng là một tác giả văn học mạng, đối phương có bút danh là ‘Ta Đen Nhất’, người cũng đen như bút danh của mình, nhìn trông giống như một người lao động chân tay hơn, không hề giống người có thể viết sách.
Hai người đều là tác giả ở Giang Thành, thỉnh thoảng sẽ hẹn nhau ra cà phê gõ chữ, gần đây Ta Đen Nhất phát hiện bà chủ của quán cà phê này rất xinh đẹp, thuộc về loại cực phẩm trong ‘vợ người ta’, thế là mấy ngày nay hắn đều chạy đến đây gõ chữ, còn gọi cả bạn tốt Bành béo đi cùng.
Đối với loại tác giả văn học mạng như Ta Đen Nhất và Bành béo mà nói, hình tượng một bà chủ xinh đẹp này như thật sự là rất hấp dẫn.
Hai người đều cảm thấy mỗi khi ngồi trong tiệm của đối phương, hiệu suất gõ chữ sẽ tăng mạnh.
Đương nhiên, bọn họ cũng không có suy nghĩ gì khác, mà chỉ giới hạn ở cấp độ YY mà thôi.
Đại bộ phận tác giả văn học mạng đều như vậy, cực kỳ nhát, bạn bảo bọn họ viết các tình tiết YY trong tiểu thuyết thì còn được, nhưng ở hiện thực thì chỉ nói chuyện với mỹ nữ là cũng sẽ đỏ mặt.
Bành béo lơ đãng xoay người, ánh mắt lướt qua bốn phía, tìm kiếm bóng hình của bà chủ xinh đẹp kia.
Kết quả lại thất vọng mà về, dĩ nhiên lại không thấy người!
Chắc bà chủ đi ra ngoài rồi!
Bành béo nghĩ đến đây, lại cầm cà phê lên nhấp một ngụm, mà đúng lúc này, trên lầu lại truyền xuống âm thanh mơ hồ mà chỉ có thể nghe thấy trong video của Nhật!
Bành béo hơi nhướng mày, còn tưởng mình viết nhiều tình tiết xxx quá nên nghe nhầm!
Hắn lắc lắc cái đầu tròn, tiếp đó vểnh tai lắng nghe, âm thanh kia chẳng những không biến mất, trái lại còn rõ ràng hơn!
Cmn!!
Nghe nhầm rồi??
Bành béo vội vàng dùng cánh tay chọc vào Ta Đen Nhất đang tập trung gõ chữ!
“Sao thế?”
Ta Đen Nhất lấy tai nghe xuống, mặt đầy nghi ngờ nhìn Bành béo.
“Nghe đi!”
Bành béo chỉ chỉ lên lầu.
“Hử?”
Ta Đen Nhất mặt đầy hoài nghi, nhưng vẫn dựng tai lên nghe.
Tiếp đó liền kinh ngạc há hốc miệng: “CMN!Ai mà dũng mạnh như vậy??”
“Không phải bà chứ chứ?” Bành béo nhỏ giọng suy đoán: “Tôi không nhìn thấy bà chủ ở dưới lầu!”
“Cmn, hình như có thể là bà chủ thật!”
Ta Đen Nhất trực tiếp choáng váng, hắn lại nhìn quanh một lần, quả nhiên không nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp kia đâu.
“Tan nát cõi lòng!”
“Ai mà hạnh phúc như vậy!”
Ta Đen Nhất hâm mộ nhìn lên trần nhà.
Bành béo thì hèn mọn nói: “Nữ chính trong tiểu thuyết cũng là bà chủ! Tôi cảm thấy có thể viết tình tiết này vào trong sách của tôi!”
“Không được không được!!”
“Lại nghe tiếp thì tôi phải vào phòng vệ sinh!”
Ta Đen Nhất vừa lắc đầu vừa đeo tai nghe lên, nhưng hắn đeo lên không được hai giây thì lại tháo xuống.
“Có độc!”
“Mẹ nó, tôi vẫn còn muốn nghe!”
Ta Đen Nhất lại vểnh tai lắng nghe.
“Hâm mộ quá!”
“Không biết vị đại ca nào mà mạnh như vậy.”
“Âm thanh này, chậc chậc. . .”
Bạn cần đăng nhập để bình luận