Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 282: Thần Hào

Chương 282: Thần Hào
Lâm Giang Hoa Viên.
Đây là một tiểu khu mới hiếm hoi trong nội thành, cũng đi theo con đường cao cấp, nhưng mặc kệ vị trí địa lý hay là định vị thì đều không sánh được với mấy tiểu khu cao cấp như Tinh Vân Loan và Tân Giang Tả Ngạn.
Có điều, ưu điểm của nó chính là mới, năm ngoái mới xây xong, trước mắt vẫn còn đang rao bán.
Trên đường, Giang Ngọc Kỳ tò mò hỏi: “Dương đại ca, không lẽ anh còn muốn mua nhà?”
“Ừm, chính là mua nhà.”
Dương Hạo gật đầu, dưới tình huống bây giờ, mua nhà chính là cách cày tiền nhanh nhất.
Hơn nữa, hắn cũng cần vài căn nhà cho buff và quái rừng ở, nếu họ ở cùng một tiểu khu, như vậy hắn cày tiền cày thưởng cũng tiện hơn.
Ví dụ như hắn phát triển được 10 quái rừng, cho hết tất cả vào một tiểu khu, tiếp đó hắn đánh một lần 10 con quái rừng, không tính đến phần thưởng khác, chỉ nói tiền mặt thôi cũng có mấy triệu thậm chí chục triệu rồi!
Cho nên mới nói, đi rừng là rất quan trọng!
Khi hai người đến cao ốc bán nhà của tiểu khu, đã là 4:30, người ta sắp tan tầm rồi.
Nữ nhân viên lễ tân đang lướt TikTok, thấy Dương Hạo và Giang Ngọc Kỳ đi vào, nàng chỉ thuận miệng hỏi một câu: “Xem nhà ư?”
“Ừm, tìm cho tôi một môi giới.” Dương Hạo khẽ gật đầu.
Nữ lễ tân lập tức nói vào trong bộ đàm: “Giám đốc Trương, có người đến xem nhà.”
Lúc này bộ phận tiêu thụ còn đang họp.
Giám đốc tiêu thụ Trương Hàng nghe thấy thế, nhìn lướt qua mấy nhân viên môi giới trong phòng họp: “Ai đi tiếp đón?”
Nhưng các nhân viên đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không có đứng lên.
Sắp tan làm rồi, thời gian này đi xem nhà, mua mới là lạ, quá nửa là đến hỏi giá và xin tư vấn.
Lỡ như người ta muốn dẫn đi xem nhà thật, còn phải đưa người ta vào tiểu khu, quá tốn thời gian, cho nên căn bản không có ai muốn đi.
Một người mới vẫn đang thực tập chợt đứng lên: “Giám đốc, để tôi đi cho.”
Nàng tên Dương Linh.
Là sinh viên tốt nghiệp năm nay của một trường đại học nào đó, lớn lên còn khá xinh đẹp.
Thật ra nàng cũng biết vị khách này quá nửa là sẽ không mua, nhưng nàng là người mới, chỉ coi lần này là một cơ hội luyện tập.
“Đi thôi.” Trương Hàng khoát tay.
Vị người mới Dương Linh này lập tức đi ra phòng họp.
Mấy tên nhân viên lâu năm thì lại bĩu môi, có người có lắc đầu, có người thầm cảm khái: Vẫn là quá non!
Trước mô hình.
Dương Hạo đang tập trung xem mô hình kết cấu tiểu khu.
Sau này, đây chính là ‘kim ốc tàng quái’ (kiều) của hắn, nên vẫn phải làm rõ tuyến đường.
“Chào vị vị. Tôi là môi giới Lâm Giang Hoa Viên, hai vị gọi tôi Tiểu Dương là được. Đây là danh thiếp của tôi.”
Dương Linh cười tủm tỉm lên tiếng chào, sau đó đưa danh thiếp qua.
“Họ Dương à! Vậy là người nhà rồi!”
Dương Hạo tiếp nhận danh thiếp, nhìn lướt qua rồi cười gật đầu.
“Thật sao! Vậy thì đúng là trùng hợp.” Dương Linh cười cười: “Anh Dương đi xem nhà kết hôn ư?”
Trong các loại khách đi xem nhà, tỷ lệ người yêu và vợ chồng là cao nhất, lúc Dương Linh đi đến thì đã yên lặng quan sát Dương Hạo và Giang Ngọc Kỳ.
Dưới cái nhìn của nàng, hai người không giống vợ chồng lắm, như vậy khả năng cao là người yêu.
“Không phải.” Dương Hạo lắc đầu phủ nhận, tiếp đó hỏi: “Căn hộ lớn nhất của tiểu khu là bao nhiêu m2?”
“208m2.”
“Tòa nhà 15 và 16 đều là căn hộ như vậy.”
“Đây cũng là hai tòa nhà có vị trí đẹp nhất tiểu khu, thiết kế một thang một hộ.”
Dương Linh dùng bút kích quang chỉ chỉ mô hình mẫu.
Hai tòa nhà nàng chỉ đều nằm ở vị trí trung tâm của khuôn viên, không có vật che chắn, tầm nhìn tương đối tốt.
“Bao nhiêu tiền một căn?” Dương Hạo lại hỏi.
“Tùy từng tầng, mỗi tầng có tổng giá trị khác nhau, trước mắt đều là khoảng 33 ngàn/1m2, khu vực cao tầng khoảng 34 ngàn/1m2, tầng dưới thì khoảng 32 ngàn/1m2.
Dương Linh thành thạo giới thiệu.
Nhưng nàng còn chưa nói xong, liền nghe thấy Dương Hạo hỏi: “Bây giờ còn có bao nhiêu căn nhà đang bán?”
“Hả?”
Dương Linh nao nao, mặt mũi tràn đầy hoài nghi nhìn Dương Hạo: “Anh Dương muốn hỏi còn căn nào ở tầng không tệ sao?”
“Không phải!” Dương Hạo lắc đầu: “Theo tôi biết, tiểu khu này đã bắt đầu bán từ năm ngoái, cho nên tôi muốn biết còn bao nhiêu căn hộ 208m2 đang bán.”
“Hình như còn mười mấy căn.”
Dương Linh cũng không biết chính xác, bởi vì gần như không có vị khách nào hỏi vấn đề này.
“Nếu anh Dương muốn biết tầng nào còn nhà trống, thì tôi có thể đi kiểm tra!” Thái độ của vị người mới này vẫn rất tốt.
“Không cần, số nhà còn lại, tôi bao hết!”
Dương Hạo khoát tay áo, dù sao điểm nhấn chính là tiêu tiền, giải quyết dứt khoát.
Hắn đã quan sát mô hình mẫu rồi, trước tòa 15 và tòa 16 không có vật che chắn, nên ở tầng thấp cũng không cần lo vấn đề ánh sáng, cùng lắm thì không có tầm nhìn đẹp như tầng cao thôi.
“A? Anh Dương nói gì cơ??”
Dương Linh trực tiếp ngẩn ngơ, hiện giờ ngành nghề bất động sản đang trải qua trời đông giá rét chưa từng có, nhà không dễ bán.
Nhất là tiểu khu đi theo con đường cao cấp như Lâm Giang Hoa Viên thì lại càng không dễ bán, bằng không đến bây giờ đã không còn nhà để bán rồi.
Nhưng mà vị đại ca trước mắt này lại nói muốn bao hết số nhà còn lại, nàng cảm thấy mình đã nghe nhầm, hoặc là xuất hiện ảo giác.
Ừm, nhất định là gần đây có quá nhiều áp lực.
Đã bắt đầu mơ mộng hão huyền!
Trong lòng Dương Linh oán thầm, là một môi giới bất động sản, nàng có áp lực rất lớn, bởi vì lương cơ bản ít đến đáng thương, hoàn toàn dựa vào trích phần trăm để sống.
Kết quả còn gặp phải lúc trời đông giá rét của ngành bất động sản, Dương Linh đã có chút muốn đổi nghề.
Thật ra không chỉ Dương Linh khiếp sợ, mà Giang Ngọc Kỳ cũng khiếp sợ với lời nói của Dương Hạo.
Trên đường Dương Hạo nói muốn mua nhà, nhưng Giang Ngọc Kỳ nằm mơ cũng không nghĩ đến, vị này đi mua nhà mà cũng có thể làm được chuyện tương tự như mua Patek Philippe.
Nhưng vấn đề là, đây là nhà a!
Không phải là đồng hồ!
Hơn nữa, nhà ở đây còn cao hơn giá nhà trung bình ở Giang Thành, phải 33 ngàn/1m2.
Dựa theo giá tiền này, 208m2 là hơn 6 triệu đấy!
Nhưng mà, chính là nhà hơn 6 triệu, mà ông chủ nhà mình vừa mở miệng lại muốn bao hết mười mấy căn!!
Dương Hạo mua nhiều nhà như vậy để làm gì??
Dù là muốn kim ốc tàng kiều thì cũng không cần nhiều nhà như vậy mà!
Không hiểu được!
Rốt cuộc trong đầu của kẻ có tiền chứa những thứ gì??
“Đi kiểm tra đi, còn bao nhiêu căn! Tôi sẽ lấy hết!”
Dương Hạo nhìn em gái ‘người nhà’ đang ngẩn người này, lại biểu đạt ý của mình một lần nữa.
“A… Vâng!”
“Anh Dương, anh chờ một chút, tôi đi ngay đây!”
Tuy vẫn không dám tin tưởng, nhưng khách hàng đã lên tiếng, nàng làm theo là được.
Thế là, vị người mới này hùng hùng hổ hổ chạy về phòng họp: “Giám đốc, loại căn hội 208m2 còn bao nhiêu căn?”
“208m2?” Trương Hàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Tổng cộng còn 12 căn, cô có thể tập trung đề cử hai căn ở tầng 19 và tầng 23.”
Nghe cuộc đối thoại của hai người, đám nhân viên lâu năm ngồi trong phòng họp đều hơi bất ngờ, tất cả mọi người đều không ngờ Dương Linh dĩ nhiên lại nhặt được hộ khách mua nhà 208m2, coi như đối phương chỉ đi xem, cũng chứng tỏ đây là hộ khách có tài lực nhất định.
Người mới rất may mắn nha!
Có người thầm cảm khái một câu!
Nhưng mà, lúc này lại nghe thấy Dương Linh mở miệng nói: “Giám đốc, anh ta không mua một căn, mà là muốn mua tất cả căn hộ 208m2!”
“Cái gì?”
“Mua hết?”
“Cái đùa cái gì!!”
Tất cả mọi người trong phòng đều sợ ngây người, trên mặt họ viết đầy dấu chấm to đùng.
Một lần mua mười mấy căn nhà?
Đây là Thần Hào hay sao??
Bạn cần đăng nhập để bình luận