Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 116: 10 triệu tiêu vặt

Chương 116: 10 triệu tiêu vặt
Hôm qua hắn còn gửi tin nhắn cho môi giới Vương Tú Tú, đối phương nói là sẽ lưu ý, nhưng bây giờ vẫn chưa trả lời.
Ừm, ngày mai giao nhiệm vụ này cho Từ Nhã Lỵ.
Thuận tiện xem hiệu suất làm việc của nàng ra sao.
“Tuyết Như, chiều nay có rảnh không? Chúng ta đi dạo trung tâm thương mại đi?”
Đã tiến giai thành tổng tài, Dương Hạo muốn đi mua sắm mấy bộ quần áo.
Lúc trước mở tiệm lẩu, căn bản không có cơ hội mặc trang phục chính thức, trong tủ quần áo của hắn đều là quần áo bình thường, nhưng bây giờ thì khác, là tổng tài, ít nhất cũng phải có mấy bộ âu phục chính thức.
Mà âu phục của các nhãn hiệu nổi tiếng đều không rẻ, động tí là mấy trăm ngàn.
Hôm qua mua Porsche cho Lý Mạn Ny, tài khoản của hắn còn không đến 3 triệu.
Hắn không muốn tiêu số tiền này, cho nên muốn nhổ lông dê của Vương Tuyết Như, sử dụng khoản tài chính riêng của nàng.
Còn hơn 90 kìa, căn bản là xài không hết!
Vương Tuyết Như cũng rất chờ mong, nếu mỗi lần gặp mặt đều vì chuyện kia, vậy thì đúng là ‘bạn chịch’ rồi.
Nhưng Vương Tuyết Như rất có hảo cảm với Dương Hạo, nàng vừa kết thúc một đoạn hôn nhân, nàng có lẽ sẽ không yêu đương, nhưng ở chung với Dương Hạo rất thoải mái.
Trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, Vương Tuyết Như cũng coi như là nghĩ thông suốt, hai người ở với nhau, dân phận hay nghi thức gì đó đều không quan trọng.
Quan trọng là thoải mái, vui vẻ.
“Dương đại ca, hay là đưa Băng Như theo nhé? Ngày mai Băng Như đến chỗ anh thực tập nha, thuận tiện mua cho con bé vài bộ quần áo luôn.”
Vương Tuyết Như chủ động nói muốn đưa em gái theo.
Phụ nữ thành thục, rất là hiểu chuyện.
Dương Hạo đương nhiên sẽ không phản đối, gật đầu cười nói: “Vậy thì đi thôi..”
“A, muốn đi dạo phố sao? Quá tốt rồi!”
Nghe thấy hai người đối thoại, Vương Băng Như rất vui vẻ. Tuy nàng là học sinh giỏi, nhưng không phải loại người chỉ biết cắm đầu vào học tập, lúc đại học còn nhậm chức trong hội học sinh, vòng xã giao cũng khá rộng, điều này khiến cho tính cách của nàng tương đối hướng ngoại.
Thế là, Dương Hạo đưa hai chị em ra khỏi quán cà phê.
Lên xe, Dương Hạo không vội vã lái xe, mà chuyển cho Vương Tuyết Như 10 triệu, tiếp đó trang bức nói: “Tuyết Như, chuyển cho em ít tiền tiêu vặt!”
Bởi vì có em gái ở đây, Vương Tuyết Như không ngồi tay lái phụ, mà ngồi phía sau với em gái.
Nghe thấy Dương Hạo nói vậy, nàng còn hơi sửng sốt, tuy Dương Hạo mua quán cà phê và tặng cho nàng, nhưng chưa từng trực tiếp đưa tiền.
Mà bây giờ, Dương Hạo bỗng nhiên nói cho mình tiền tiêu vặt, làm Vương Tuyết Như thấy hơi mơ hồ.
Nhưng theo tiếng nói của Dương Hạo, âm báo di động đã vang lên.
Là tin nhắn từ ngân hàng.
Vương Tuyết Như không đọc, mà xua tay từ chối: “Dương đại ca, em bây giờ không thiếu tiền!’
“Việc này không liên quan đến vấn đề em thiếu tiền hay không, mà là anh muốn tiêu tiền cho em!!” Dương Hạo ra vẻ tổng tài bá đạo.
“A? Điều này…”
Vương Tuyết Như hơi thẹn thùng nhìn em gái một chút, vị thiếu phụ xinh đẹp này cũng thấy hơi ngọt khi nghe thấy lời thoại như trong phim thần tượng này.
Loại lời kịch này, nếu thấy trên tivi thì sẽ cảm giác cực kỳ tầm thường, thậm chí là khó chịu.
Thế nhưng phụ nữ trời sinh đã thích mơ mộng, khi phim thần tượng chiếu rọi vào thực tế, trong lòng vẫn rất ngọt ngào.
Nghe hai người đối thoại, Vương Băng Như chớp chớp đôi mắt đẹp, khóe miệng vô thức giật giật.
Nàng cảm giác mình như đang cày phim thần tượng trung niên.
Ừm, thì ra trung niên yêu đương cũng ngọt như vậy.
“Chị, chị nhận đi. Đây là tấm lòng của Dương đại ca.” Vương Băng Như khuyên bảo.
“A, được rồi. Nhưng Dương đại ca, của em chính là của anh, đều như nhau.” Tuy có em gái ở đây, nhưng Vương Tuyết Như cảm thấy mình vẫn phải tỏ thái độ.
Mà Vương Băng Như thì lại mặt mày hớn hở.
Oa, quá ngọt!!!
Mời tiếp tục.
Dương Hạo cười gật đầu, khởi động xe.
Vương Tuyết Như thì mở tin nhắn ra xem, đây là tấm lòng của Dương đại ca, chung quy vẫn phải xem qua.
Vương Băng Như thì tò mò thò đầu vào, muốn xem tiền tiêu vặt trong miệng vị Dương đại ca này là bao nhiêu.
Một giây tiếp theo, hai chị em đều choáng váng!
Hai đôi mắt đẹp đều trợn trừng lên như ngọn đèn nhỏ.
Sửng sốt chốc lát, giọng nói của Vương Tuyết Như hơi run rẩy: Một, mười, trăm, ngàn, chục ngàn, trăm ngàn, triệu, 10 triệu!!!
10 triệu!!!
Không phải đâu, ai gọi 10 triệu là tiền tiêu vặt???
Vương Băng Như mặt mùi tràn đầy khiếp sợ nhìn người đàn ông đang lái xe kia.
Nàng cảm thấy bộ ‘phim thần tượng trung niên’ đang cày này quá không hợp thói thường!
Đừng nói là phim thần tượng trung niên, mà phim thần tượng cũng không dám diễn như vậy!
Cho 10 triệu gọi là tiền tiêu vặt!!
Vương Băng Như bỗng nhiên cảm thấy mình học nghiên cứu sinh cũng không có ý nghĩa quá lớn, coi như nàng tốt nghiệp nghiên cứu sinh và tìm được một công việc không tệ, tính theo lương năm 200.000, không ăn không uống 50 năm mới kiếm đủ 10 triệu!
Thế nhưng, nàng có thể làm việc 50 năm sao?
Hiển nhiên là không thể!!
Không phải nói phụ nữ ly hôn và nuôi con riêng không có thị trường sao?
Đây là thế nào??
Chị gái mình vừa ly hôn đã được đại gia bao nuôi!!!
Nếu đăng chuyện này lên mạng, chỉ sợ đám gái ế kia sẽ mở party xuyên đêm!
Xem đi!
Phụ nữ ly hôn nuôi con riêng mà còn có giá như vậy!
Một ngày nào đó, sẽ có tổng tài bá đạo lái YangWang U8, nện cho mình 10 triệu để tiêu vặt!
Đoạn thời gian trước có một bộ phim khá hot tên là ‘chuyện tốt thành đôi’, Hoàng giáo chủ đóng tổng tài bá đạo, vài chục năm không kết hôn, cuối cùng chờ được Bạch Nguyệt Quang ly hôn và nuôi con riêng.
Khi đó Vương Băng Như còn mắng to biên kịch não tàn, viết loại kịch bản lừa dối phái nữ này.
Bây giờ xem ra, biên kịch vẫn bảo thủ a.
Hiện thực còn đặc sắc hơn cả phim truyền hình!
“Dương đại ca, cái này cũng quá nhiều rồi.” Vương Tuyết Như lấy lại tinh thần, rầu rĩ nói.
Hoàn cảnh gia đình nàng rất khá, nên cũng không quá coi trọng tiền tài, thế nhưng chỉ giới hạn ở kim ngạch trong nhận thức của nàng.
Hiện giờ, số tiền trong tài khoản của nàng là 10 triệu đấy.
Cộng thêm quán cà phê kia, đó chính là 18 triệu!
Số tiền này có thể cưới mấy cô bé rồi!!
Chẳng lẽ Dương Hạo muốn mình sinh con cho anh ấy??
Luật pháp quốc gia có quy định, con riêng và con hợp pháp đều có đãi ngộ và quyền thừa kế gia sản như nhau.
Thế nhưng, hai ngày nay Dương đại ca đều không đi đường thường, không mang thai được!
Vương Tuyết Như bị 10 triệu này làm cho mơ hồ, không khỏi suy nghĩ miên man.
“!0 triệu mà thôi!”
Dương Hạo thản nhiên đáp một câu, trong lòng thì lại nghĩ: Tuyết Như, em là cô gái hiểu chuyện, lát nữa tiêu phí nhớ tính tiền!
Tài chính riêng chỉ có Vương Tuyết Như được chi phối, nhưng Dương Hạo đã đưa tiền cho đối phương, cho nên nếu nàng chủ động thanh toán cho Dương Hạo thì cũng không tính là làm trái quy tắc.
Đương nhiên, một phú ông như Dương Hạo cũng không đến mức phải nhổ lông dê của Vương Tuyết Như, nhưng trước mắt đang trong ‘thời kỳ khó khăn’ còn chưa bay lên, có thể bớt thì bớt.
Mà lúc này, một câu ‘Mà thôi’ của Dương Hạo lại làm song Như cạn lời.
10 triệu thì nói là 10 triệu đi, thêm cái chữ ‘mà thôi’ vào thì quá không lễ phép rồi!
Cảm giác 10 triệu mà cứ như 10 đồng tiền vậy.
“Dương đại ca, vậy lát nữa tiêu số tiền này đi!”
“Bản thân em không tiêu được nhiều như vậy.”
Vương Tuyết Như quả nhiên là hiểu chuyện, đã chủ động đề nghị.
“Tiêu thế nào cũng được, em cũng nói rồi mà, của em chính là của anh.”
Dương Hạo ra vẻ không quan tâm, lại bổ sung: “Tiền nha, chính là để tiêu xài, xài hết thì nói với anh, anh lại chuyển cho em 10 triệu!”
“A, không cần, như vậy đủ rồi.” Vương Tuyết Như vội vàng lắc đầu.
Mà Vương Băng Như thì lại bị câu nói ‘xài hết thì lại cho 10 triệu’ làm lật đổ tam quan!
Thì ra đơn vị tiền tệ của kẻ có tiền không giống với người thường.
Người thường chúng ta dùng đơn vị ‘đồng’.
Mà kẻ có tiền dùng đơn vị tiền tệ là ‘chục ngàn’, ‘chục triệu’!
Vương Băng Như đã có chút hiểu cái gì gọi là ‘chúng ta sống trong cùng một thế giới, lại ở chỗ thời gian và không gian khác nhau’.
Thế giới vẫn là thế giới này.
Nhưng thế giới mà bạn và kẻ có tiền nhìn thấy, tuyệt đối không phải là cùng một thế giới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận