Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 173: Mệt chết tên ngu ngốc

Chương 173: Mệt chết tên ngu ngốc
Happiness coffee.
Khi Dương Hạo chạy đến đã là xế chiều.
Sáng hắn lại tìm Thái Mỹ Thần để học một khóa quản lý xí nghiệp, khóa học hôm qua để hắn có thu hoạch tương đối khá, cho nên hắn chuẩn bị ép khô Thái Mỹ Thần rồi tính.
“Dương đại ca!”
Thấy Dương Hạo đi vào, thiếu phụ xinh đẹp Vương Tuyết Như lập tức sáng mắt lên, cười tủm tỉm tiến lên đón.
“Hai ngày nay kinh doanh thế nào?” Dương Hạo thuận miệng hỏi.
“Cũng bình thường, không có gì khởi sắc.”
Vương Tuyết Như thở dài, nếu không phải nhà cũng là của mình, vậy tiệm này làm một ngày sẽ lỗ một ngày.
Mà không tính tiền nhà, thì cũng có chút lợi nhuận.
Nhưng vấn đề là, tính toán sổ sách không phải như vậy.
Tình huống bây giờ là, tiền kiếm được còn không bằng cho thuê mặt bằng.
Cho nên thật ra vẫn là lỗ.
“Dương đại ca, em mua cho anh mấy bộ quần áo, chúng ta lên lầu thử đi.”
Vương Tuyết Như là loại phụ nữ không có dã tâm gì, tuy quán cà phê không kiếm được tiền, nhưng nàng cũng coi như là có sự nghiệp của mình, hơn nữa cũng tương đối hài lòng.
Cho nên, gần đây cứ rảnh rỗi thì sẽ đi dạo phố.
Nhưng nàng mua cho Dương Hạo còn nhiều hơn là mua cho mình.
Bởi vậy chờ sau khi tiến vào phòng riêng, Dương Hạo trực tiếp choáng váng.
“A!!! Em mua nhiều vậy.”
Trong phòng, tràn đầy các loại túi mua sắm, Hermes, Versace, LV, Dior…
Dương Hạo cảm giác Vương Tuyết Như sắp tập hợp đủ các loại đồ hiệu rồi.
“Em chỉ mượn hoa hiến phật thôi, đều là tiền của Dương đại ca.”
Vương Tuyết Như cười ngượng ngùng, lần trước Dương Hạo chuyển cho nàng 10 triệu tiêu vặt, bây giờ vẫn còn mấy triệu.
Dưới tình huống bình thường, căn bản là không tiêu hết.
Dương Hạo khẽ gật đầu, tuy đại bộ phận nhiệm vụ của vị thiếu phụ này đều có quan hệ với sửa máy hút mùi, nhưng Dương Hạo vẫn có thể cảm giác được, nàng vẫn rất quan tâm mình.
“Dương đại ca, anh thử quần đi, em giúp anh.”
Vương Tuyết Như nói xong thì giúp Dương Hạo cởi thắt lưng.
Tiếp đó chủ động ngồi xổm xuống.
Dương Hạo vịn đầu thiếu phụ xinh đẹp, nhịn không được mà oán thầm: Nhiều áo như vậy không thử, lại để mình thử quần, biết ngay là không có ý tốt mà.
Dưới lầu.
Thẩm Minh Sơn dẫn bạn gái mới được vài hôm đi vào trong quán cà phê.
Cô bạn gái này hơn 30, là một thiếu phụ đã ly dị, công ty của hai người có nghiệp vụ, một tới hai đi liền thông đồng với nhau.
Thẩm Minh Sơn vừa dẫn đối phương đi dạo ở Tinh Quang, tiêu phí hơn 2000.
Hai người hẹn bạn ăn cơm, lúc này đến đây uống cà phê chờ người.
“Honey, bọn họ có phòng riêng, chúng ta lên lầu đi.”
Gọi đồ xong, cô gái kéo Thẩm Minh Sơn lên lầu.
Sau khi tiến vào phòng, hai người ngồi xuống ghế dài, bắt đầu dính vào nhau.
“Honey, hình như bên kia có tiếng động?”
Dính nhau một lúc, cô gái bỗng nhiên dừng lại, mắt lộ vẻ nghiền ngẫm.
Thẩm Minh Sơn nghe ngóng, tiếp đó cười nói: “Rất vội nha, còn không kịp đi khách sạn!”
“Nói không chừng người ta thích cảm giác này.” Cô gái cười một tiếng.
“Ừm, vậy chúng ta cũng thử một chút.”
Ba phút sau.
Thẩm Minh Sơn châm điếu thuốc.
Hút hai hơi, phục vụ liền gõ cửa phòng, mang đồ ngọt và cà phê lên bàn.
“Mời hai vị dùng…”
Triệu Lộ khách khi một câu liền rời khỏi phòng, trong lòng thì lại nghĩ: Hai người đổi một phòng không tốt sao.
Phòng này lát nữa sẽ rất ồn.
Nàng rất hiểu bà chủ và vị Dương đại ca kia, lần nào cũng rất ồn ào.
Trước mắt thì còn đỡ, âm thanh khá nhỏ, bởi vì phim còn chưa đến đoạn đặc sắc nhất.
Giống như Triệu Lộ nghĩ, nàng rời đi chốc lát.
Tình hình bên cạnh đã thay đổi kịch liệt.
Cô gái uống cà phê, ánh mắt u oán, tựa như đang nói: Anh nhìn người ta đi!
Thẩm Minh Sơn thì như ngồi trên bàn chông, trong lòng thầm mắng: Mẹ kiếp, mệt chết tên ngu ngốc! Mọi người đều ba phút không tốt sao, nhất định phải đặc biệt đúng không!!
Thẩm Minh Sơn buồn bực phun mây nhả khói.
Bên hắn bắt đầu muộn hơn người ta, hiện giờ sắp hút hết thuốc, người ta còn chưa kết thúc nữa.
Nếu như không có so sánh thì không có gì, già rồi, không thể so với thanh niên trẻ tuổi.
Nhưng vấn đề bây giờ là, có so sánh.
Mặc dù bạn gái mới Cao Hải Kiều không nói gì, nhưng hắn luôn cảm thấy như có vẻ khiêu khích trên mặt đối phương, còn có chút hâm mộ.
Trong phòng rơi vào yên lặng.
Âm thanh bên cạnh lại có vẻ càng chói tai.
A?
Sao âm thanh này lại khá quen thuộc??
Thẩm Minh Sơn hút thuốc xong lại nhướng mày.
Hắn dán vào vách tường, dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng, kết quả càng nghe càng quen thuộc!!
Vương Tuyết Như???
Không phải cô ta chứ!!!
Thẩm Minh Sơn đã tê dần, vợ chồng ly hôn còn có thể trùng phùng bằng cách này ư??
Tuy nhiên, người phụ nữ này cmn mới ly hôn được mấy ngày chứ?
Liền có niềm vui mới rồi??
Thẩm Minh Sơn thầm mắng to, nhưng sau khi nhìn thấy Cao Hải Kiều, lại có chút xấu hổ mà thu hồi lời nói vừa rồi.
Đây là boomerang!
Đả thương địch một ngàn, tự tổn một ngàn hai!
Người ta tốt xấu gì cũng ly hôn xong mới tìm, hắn thì không nhàn rỗi trong lúc còn kết hôn!
“Honey, không cần phải nghe tỉ mỉ như thế chứ!”
Thấy Thẩm Minh Sơn dựa vào vách tường, Cao Hải Kiều có chút khóc cười không xong.
Đã nhiều tuổi rồi mà còn như trẻ con.
Thẩm Minh Sơn không tiện giải thích, mặt đen xì.
Cuối cùng, gió yên sóng lặng.
Cao Hải Kiều thầm cảm thán: Cái này phải nửa tiếng nha!
Dưới các loại buff gia trì, vậy mà còn lâu như vậy.
Nàng thậm chí còn muốn thử một lần.
Mà lúc này, Thẩm Minh Sơn lại dựng thẳng lỗ tai, chú ý đến tiếng mở cửa, hắn chuẩn bị chờ đối phương rời đi thì đi ra xem một chút, xem đến cùng có phải vợ cũ của mình không.
Hắn không phải chờ quá lâu, đại khái là 10 phút sau.
Quả nhiên nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng bước chân.
Thẩm Minh Sơn lập tức mở cửa phòng đi ra ngoài.
Vương Tuyết Như vừa bổ sung protein, tâm trạng rất tui vẻ, nghe thấy tiếng mở cửa thì nàng vô thức liếc qua.
Ngay sau đó.
Bốn mắt nhìn nhau!!
Không khí lập tức đọng lại!!
“Cmn, thật sự là cô! Vương Tuyết Như Cô còn có mặt mũi hay không??”
Thẩm Minh Sơn đầu tiên là hơi sửng sốt, tiếp đó nhịn không được mà chửi ầm lên.
Vương Tuyết Như cũng không ngờ lại gặp chồng cũ ở đây, nàng nhất thời có chút nghẹn lời.
Nhưng lúc này Dương Hạo đã tiến lên một bước, ngăn ở giữa Vương Tuyết Như và Thẩm Minh Sơn, hắn nhìn sắc mặt tái xanh của Thẩm Minh Sơn, cười ha ha nói: “Giám đốc Thẩm đúng không, lại gặp mặt rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận