Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 143: Bạn trai là tổng tài!

Chương 143: Bạn trai là tổng tài!
“Cô hai, cháu đã suy nghĩ kỹ mới lựa chọn đến với Dương đại ca. Đã lựa chọn đến với nhau, cháu sẽ thản nhiên tiếp nhận tất cả!’
Tôn Tâm Di nói rất chắc chắn, thái độ rõ ràng, mà câu ‘thản nhiên tiếp nhận tất cả’ này bao hàm nhiều thứ hơn mọi người ở hiện trường nghĩ.
Họ chỉ cảm thấy Tôn Tâm Di đang nói chuyện ly hôn và con riêng.
Mà thực tế thì phạm vi rộng hơn, bao gồm Mạnh Ngọc Ngọc gì gì đó.
“Tâm Di, cháu còn trẻ, rất nhiều chuyện vẫn chưa hiểu!”
Trương Hồng Lệ thở dài, tiếp đó nhìn về phía Dương Hạo nói: “Tiểu Dương, cậu cũng là người từng trải, làm việc không thể lỗ mãng như vậy! Có lẽ phải nhìn xa hơn một chút.”
Dương Hạo giả ngu: “ý của cô hai là?”
“Tôi nào có ý gì chứ. Tôi chỉ hi vọng cậu và Tâm Di có thể thận trọng trong quyết định của mình.”
Trương Hồng Lệ giang tay ra, tiếp tục nói: “Hôn nhân và yêu đương là hai việc khác nhau, phải cân nhắc rất nhiều thứ.”
“Ví dụ như, cậu có một cô con gái, như vậy sau khi cậu mà Tâm Di kết hôn, cũng vẫn phải sinh con, như vậy vấn đề chỗ ở của một nhà bốn người cũng là vấn đề lớn, giá nhà ở Giang Thành lại rất đắt…”
Trương Hồng Lệ thao thao bất tuyệt, mà Dương Hạo cảm thấy những lời này như từng quen biết.
Đúng rồi, đã nghe được ở nhà Quan Manh Manh.
Những vị phụ huynh kia cũng rất không hài lòng với thân phận của hắn.
Nhưng đến lúc ăn cơm, mẹ của Quan Manh Manh vẫn luôn hỏi Dương Hạo là khi nào có thể kết hôn.
Dương Hạo ngẩng đầu nhìn Trương Hồng Lệ, trong lòng oán thầm: Vị cô hai cương trực công chính này, hi vọng cô vẫn có thể luôn như vậy!
Lát nữa ngàn vạn lần đừng sợ nha!
Sau một loạt làm nền, Trương Hồng Lệ ném vấn đề đầu tiên: “Cho nên, Tiểu Dương, cậu có nhà ở Giang Thành không?”
“Có.” Dương Hạo gật đầu.
“Diện tích bao nhiêu?” Trương Hồng Lệ tiếp tục truy vấn.
“688m2.” Dương Hạo đáp một câu.
“Cậu thấy đấy, 68…” Trương Hồng Lệ muốn nói 68m2 thì ở thế nào.
Nhưng đầu óc của bà lập tức uốn nắn lại tư duy sai lầm này.
Là 688!!!
Cậu ta nói 688!!!
Mắt Trương Hồng Lệ đột nhiên trợn tròn, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Dương Hạo: “Cậu nói là 688m2???”
Hà Mẫn và Tôn Đức Cương cũng nhìn qua.
Bọn họ cũng bị con số 688 này làm khiếp sợ.
Phải là đại gia giàu có như nào mới có thể mua nhà 688m2 chứ.
Chú em Bạch Văn Tùng thì khéo miệng co quắp.
Hắn cảm thấy con hàng này tuyệt đối đang chém gió!
Dù sao nhà ở tận Giang Thành, cũng không dễ vạch trần, nhưng mà người này trang bức cũng quá bất hợp lí rồi!
Dù nói 200m2 thì nói không chừng mọi người sẽ tin, dù sao tên này ra tay rất hào phóng.
Hiện giờ lại nói nhà 688m2.
Ai cmn nhìn thấy nhà 688m2?
Chỉ sợ tên này không có nhận thức gì với 688m2!
Bạch Văn Tùng điên cuồng diss trong lòng.
Mà lúc này, Tôn Tâm Di cũng mở miệng: “Cô hai, Dương đại ca thật sự có một tòa nhà 688m2, chuyện này cháu cũng biết, không có gì phải hoài nghi.”
“Còn nữa, thật ra Dương đại ca không chỉ là bạn trai cháu, anh ấy cũng là lãnh đạo ở công ty cháu.”
“Là tổng tài tập đoàn Nghiệp báo Giang Thành!”
Tôn Tâm Di không nhìn nổi nữa, trực tiếp ngả bài.
Nàng vừa nói xong, tất cả mọi người nhất thời đều ngây ngẩn cả người.
Tổng tài tập đoàn Nghiệp báo Giang Thành!1
Cái này rất có sức nặng.
Coi như mọi người không quá hiểu về Nghiệp báo Giang Thành, nhưng cái xưng hô ‘tổng tài’ này cũng đủ kinh người.
Đầu năm nay, rất nhiều người treo các loại danh hiệu như quản lý, trưởng phòng, tổng giám đốc, nhưng rất ít người dám treo cái danh hiệu ‘tổng tài’.
Dù sao tổng tài mang ý nghĩa là một tập đoàn rất lớn.
Mà quản lý thì khác, chỉ là một nhân viên tiêu thụ cũng có thể viết trên danh thiếp là quản lý tiêu thụ.
Trong số người ở đây, Tôn Đức Hải thật ra là người hiểu sức nặng của tổng tài tập đoàn Nghiệp báo Giang Thành nhất, bưởi vì bản thân ông làm việc ở nhật báo Kinh Môn, xem như cùng hệ thống.
Tuy trước mắt hoàn cảnh báo chí truyền thống ngày càng tệ, nhưng tập đoàn Nghiệp báo Giang Thành vẫn là lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.
Có thể làm tổng tài của một tập đoàn lớn như vậy, giá trị con người tự nhiên không phải nghĩ, đã không cùng một tầng lớp với dân chúng bình dân như họ.
“Tổng tài tập đoàn?”
“Tiểu Dương, cậu dĩ nhiên lại là tổng tài của một tập đoàn lớn??”
Ngây người giây lát, Trương Hồng Lệ mặt mũi tràn đầy khiếp sợ.
Biểu cảm biến hóa của vị này làm Dương Hạo hơi thất vọng, đã nói đừng sợ rồi.
Cô hai, tôi vẫn thấy dáng vẻ hùng hổ dọa người kia hơn.
Dương Hạo oán thầm, ngoài miệng lại bình tĩnh nói: “Cũng không tính là tập đoàn lớn, chỉ có ba tòa soạn, một tạp chí và một nhà xuất bản thôi.”
“Ừm, dưới nhà xuất bản còn có một xưởng in ấn.”
Lúc nói chuyện, Dương Hạo lại lơ đãng lau lau chiếc Rolex trên cổ tay.
Lúc nên khiêm tốn thì khiêm tốn.
Lúc nên trang bức thì phải trang bức!
Thỉnh thoảng cũng phải phơi bày khí thế của tổng tài bá đạo.
Trương Hồng Lệ hít một hơi khí lạnh!
Ba tòa soạn, một nhà tạp chí, một nhà xuất bản, một xưởng in ấn.
Như vậy mà còn không tính là tập đoàn lớn??
Bởi vì Tôn Đức Hải làm việc ở nhật báo Kinh Môn, nên Trương Hồng Lệ cũng tương đối quen thuộc với hệ thống tòa soạn, cho dù loại báo nhỏ như nhật báo Kinh Môn thì lãnh đạo cũng rất lợi hại rồi, có thể quyết định sinh tử của chồng mình, càng chưa nói đến tổng tài tập đoàn lớn như Nghiệp báo Giang Thành!
Quyền thế kia…căn bản là không dám nghĩ đến!!
Chú em Bạch Văn Tùng vừa ưỡn ngực ngẩng đầu lại trực tiếp choáng váng.
Vốn cho rằng có cơ hội lật kèo, kết quả để người ta đẩy một đợt đến tận nhà chính!
Tổng tài Nghiệp báo Giang Thành, vậy giá trị con người không phải quá trăm triệu??
Hơn nữa tên này cmn dùng mấy từ ‘chỉ có’ là có ý gì?
Chỉ có ba tòa soạn, một nhà tạp chí, một nhà xuất bản, một xưởng in ấn.
Cái này còn chưa tính là nhiều sao?
Còn nữa, tên này sờ đồng hồ làm gì?
Rất đắt à??
A… Rolex??
Vậy thì không sao!
Mời tiếp tục biểu diễn.
Chú em Bạch Văn Tùng trực tiếp đầu hàng!
Nghiền ép rồi!
Vàng chênh lệch quá nhiều!
Người ta giết lung tung!
Đánh không nổi, căn bản là đánh không nổi!!
“Vậy… Tiểu Dương… a, Dương tổng.”
Tôn Đức Hải gọi Tiểu Dương theo thói quen, tiếp đó lại cảm thấy không ổn, vội vàng đổi thành Dương tổng.
“Chú hai, chú đừng gọi như vậy! Gọi Tiểu Dương là được, Dương tổng gì gì đó chỉ là người công ty gọi thôi.” Dương Hạo vội vàng khoát tay, mặt đầy khiêm tốn.
“Được, vậy thì gọi Tiểu DƯơng.” Tôn Đức Hải cười nói: “Cậu biết Ngụy tổng chứ?”
“Chú hai, chú hỏi Ngụy Chính Nghĩa sao?” Dương Hạo hỏi.
“Tôi thực sự không biết tên, chỉ biết Ngụy tổng là phó tổng quản lý nhân sự.” Tôn Đức Hải nói.
“A, vậy chính là Ngụy Chính Nghĩa rồi, có chuyện gì sao?” Dương Hạo thuận miệng hỏi.
“Không có gì, chỉ là từng gặp mặt vị Ngụy tổng kia một lần, cảm thấy người này rất có khí thế.” Tôn Đức Hải cười cười.
Mà Dương Hạo cũng hiểu, chú hai này đang thử thăm dò mình, xem tổng tài như hắn có biết phó tổng Ngụy Chính Nghĩa hay không.
Nếu hắn không biết Ngụy Chính Nghĩa, vậy danh hiệu tổng tài này chính là giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận