Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 118: Sửa máy hút mùi thật

Chương 118: Sửa máy hút mùi thật
Bành béo rất muốn cười, nhưng lại sợ vị ông chủ đứng phía sau mình này không vui.
Thế là chỉ có thể nén cười, dùng sắc cắn răng, thịt mỡ trên khuôn mặt béo run rẩy.
“Muốn cười thì cười, đừng cmn nhịn thành nội thương!”
Dương Hạo trợn trắng mắt, dáng vẻ này của Bành béo còn không bằng trực tiếp cười lên, nhìn quá khó chịu.
“A, ha ha ha… Anh Dương, thật ra tôi… tôi không muốn cười.”
Con hàng Bành béo này vừa cười vừa phủ nhận sự thật mình muốn cười.
Móa!
Bị vùi dập giữa chợ cũng đáng đời!!
Dương Hạo thầm diss một câu, rồi bế Hề Hề lên, tiếp đó nghiêm túc nói: “Sau này không được học theo Bành Hạo Hiên!”
“Ba ba đã nói là gọi như vậy mới thân thiết mà…” Hề Hề chu miệng nhỏ.
Dương Hạo cạn lời: “Được rồi, ba thu hồi boomerang.”
“Ba ba, boomerang là cái gì?” Hề Hề nghi ngờ hỏi.
“Không có gì, chúng ta đi học vẽ thôi!”
Dương Hạo xoa xoa đầu tiểu nha đầu, tiếp đó lại nói với Giang Ngọc Kỳ: “Có Giang, tôi đưa Hề Hề đi học trước, lát nữa sẽ quay lại đón cô.”
“Ừm, không vội, lát nữa tôi mới tan làm.”
Hôm qua hai người đã hẹn, hôm nay Dương Hạo sẽ qua sửa máy hút mùi cho Giang Ngọc Kỳ.
Ừm, lần này là sửa máy hút mùi thật!
Hơn nữa hôm qua Dương Hạo còn nhận được kỹ năng đầu tiên từ chỗ của NPC số 1 Vương Tuyết Như: Sửa chữa đồ điện gia dụng cấp đại sư!
Cho nên, Dương Hạo bây giờ cũng là một nam nhân thành thạo một nghề!
Trước khi đi, Bành béo lại hỏi lần nữa: “Anh Dương, anh không add nữ tác giả kia thật à?”
“Không!” Dương Hạo quả quyết từ chối.
Một nữ tác giả lăn lộn ở kênh nam, tinh thần có thể bình thường mà là lạ!
Cùng đạo lý với việc một nam tác giả lăn lộn ở kênh nữ!
Thử nghĩ Bành béo viết ngôn tình ngược luyến bên kênh nữ thì hiểu!
“Được rồi.”
Bành béo hơi thất vọng, không ngờ mỹ nhân kế lại không được.
Dương Hạo đưa Hề Hề đi học vẽ, tiếp đó quay về nhà trẻ.
Chờ một lát.
Giang Ngọc Kỳ đã tan làm.
Vị này đi theo con đường cô nàng ngọt ngào, ăn mặc áo lông liền thân màu xám, tóc dài hơi cuộn lại, nhìn qua rất ngoan ngoãn ngọt ngào.
Hiện giờ là trung hạ tuần tháng ba, đến thời điểm ăn mặc rất loạn, đi trên đường sẽ phát hiện các cô gái bắt đầu lộ đùi, nhưng cũng có các bà dì ăn mặc cực kỳ bảo thủ.
Giang Ngọc Kỳ hiển nhiên là một cô gái thích chưng diện, chiếc áo lông này của nàng có thiết kế tương đối kỳ lạ, mỗi lần Dương Hạo nhìn thấy người mặc quần áo tương tự, luôn lo lắng vấn đề đi vệ sinh giúp các nàng.
Sau khi gặp mặt, Giang Ngọc Kỳ khách khí nói: “Dương đại ca, làm phiền anh rồi!”
“Không có gì, chỉ nhấc tay mà thôi.”
Dương Hạo khoát tay, ra hiệu Giang Ngọc Kỳ lên xe.
Nhà thuê của Giang Ngọc Kỳ cách nhà trẻ khoảng 10 phút đi xe, là một tiểu khu bình thường, nhưng tốt hơn phòng thuê của Dương Hạo bây giờ.
Dương Hạo dừng xe bên ngoài tiểu khu, sau đó đi bộ vào với Giang Ngọc Kỳ.
Trên đường, Dương Hạo và Giang Ngọc Kỳ trò chuyện biểu hiện của Hề Hề ở trong nhà trẻ.
Lấy được câu trả lời là: ăn được, ngủ được, chỉ là mỗi khi học tập thì lại ỉu xìu.
Được rồi, đúng là con ruột!
Nhà Giang Ngọc Kỳ ở tầng 17, còn lắp khóa vân tay.
Nàng mở cửa, tiếp đó liền ngây ngẩn cả người.
“A? Cô? Cô ở nhà à?”
Trong phòng khách, một cô gái đang thử quần áo, là loại váy lễ hội lộ lưng, đồng thời vì đang thử quần áo, nên phía trong là chân không, lúc này đang đứng ở trước gương, nhìn từ phía cửa, vừa hay có thể nhìn thấy hết sạch.
Nếu như chỉ một mình Giang Ngọc Kỳ trở về thì tự nhiên không sao, nhưng bây giờ Dương Hạo đang đứng sau lưng nàng.
“Kỳ Kỳ, sao cháu lại dẫn người về rồi??”
Thái Mỹ Thần cực kỳ hoảng sợ, tranh thủ thời gian điều chỉnh tư thế.
Dương Hạo nhìn thấy hết, lại ra vẻ phong độ mà quay người lại: “Xin lỗi, tôi đến sửa máy hút mùi.”
“Kỳ Kỳ, cháu phải nói trước một tiếng chứ.”
Thái Mỹ Thần cầm quần áo trên ghế, vội vàng chạy về phòng ngủ.
Giang Ngọc Kỳ thè lưỡi, nghĩ thầm: Cô cả ngày xuất quỷ nhập thần, ai biết cô ở nhà chứ!
“Dương đại ca, vào đi! Cô ấy về phòng rồi!’
Giang Ngọc Kỳ đổi dép lê, sau đó gọi Dương Hạo.
Nhưng phòng của các nàng không có dép lê dành cho nam, Giang Ngọc Kỳ không thể làm gì khác hơn là đưa cho hắn một đôi dép nữ.
“Dương đại ca, nơi này bình thường không có đàn ông, anh dùng tạm một chút.”
Dương Hạo cũng không quan tâm lắm, nhưng chân hắn số 43, đi đôi dép màu hồng số 39 này lại có vẻ cực kỳ buồn cười.
“Vừa rồi là cô của cô??”
Dương Hạo chủ yếu là tò mò về cách xưng hô này, bởi vì cô gái kia cũng không quá nhiều tuổi, chắc cũng chỉ khoảng 30.
“Ừm, là cô ruột! Bình thường đều bận rộn công việc, thường xuyên đi xã giao, rất ít khi ở nhà.” Giang Ngọc Kỳ giải thích một chút.
Nhưng lại có vấn đề khác, nàng họ Giang, cô ruột lại tên Thái Mỹ Thần.
Dưới tình huống bình thường, có lẽ phải cùng một họ mới đúng.
Nhưng Dương Hạo bây giờ không biết tên của Thái Mỹ Thần, nên cũng không có nghi vấn này.
Mà sự thật là, Giang Ngọc Kỳ đổi họ theo mẹ, bởi vì cha của nàng đã chạy theo người phụ nữ khác từ khi nàng còn nhỏ, đến giờ vẫn bặt vô âm tín.
Biết đối phương là cô ruột của Giang Ngọc Kỳ, Dương Hạo cũng không hỏi nhiều nữa, mà bắt đầu quan sát hoàn cảnh nơi này.
Đây là một căn nhà 3 phòng ngủ, tổng diện tích khoảng 120 – 150m2.
Dương Hạo nhớ khi đại hội gia đình, Lương Tiểu Lộ hình như cũng là bạn cùng nhà của Giang Ngọc Kỳ, nói cách khác nơi này có ba người phụ nữ.
Ba người ở chung, tiền nhà chắc không đắt lắm.
“Dương đại ca, anh uống nước đi.”
Giang Ngọc Kỳ đưa cho Dương Hạo một chai nước suối.
“Cảm ơn.”
Dương Hạo tiếp nhận nước, chợt cảm thấy một màn này quen thuộc đến khó hiểu.
Hắn nhớ đến lần sửa máy hút mùi cho Vương Tuyết Như, hình như đối phương cũng đưa cho hắn một chai nước suối.
“Tôi xem máy hút mùi đã.”
Dương Hạo tuy nhân nước, nhưng cũng không uống, mà trực tiếp đi vào phòng bếp.
Bởi vì nhận được kỹ năng sửa chữa đồ gia dụng, nên hắn cũng muốn thử tay nghề của mình một lần.
Hơn nữa, đối với đàn ông mà nói, sửa chữa được một món đồ cũng rất có cảm giác thành tựu.
Dương Hạo mở máy ra xem, phát hiện lực hút không tốt, hơn nữa âm thanh cũng không thích hợp.
“Cần mở ra xem.” Dương Hạo đứng tại cửa phòng bếp, nói với Vương Tuyết Như.
“Vậy làm phiền anh, Dương đại ca.” Giang Ngọc Kỳ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận