Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 224: NPC có thể là gái tây không?

Chương 224: NPC có thể là gái tây không?
Dương Hạo nhớ trong y học có một thứ tên là Liễu Diệp Đao, hình như còn rất lợi hại, không ngờ còn có loại Liễu Diệp Đao Pháp này nữa.
Hơn nữa còn có thể cmn 108 đao mà không gây nguy hiểm đến tính mạng, quá đáng sợ.
Lúc trước có một tin tức, sinh viên trường y nào đó tức giận đâm bạn trai 27 đao, mỗi đao đều tránh các vị trí nguy hiểm, chỉ bị phán gây thương tích nhẹ!
Sau tin tức này, rất nhiều người đều đùa, nói tìm vợ nhất định không thể tìm bác sĩ, quá đáng sợ!
Mà Dương Hạo bây giờ lại nghĩ: Cái gì? Mới có 27 đao? Xem ông đây đâm 108 đao này!
Nhưng nếu như đâm bác sĩ Quan, vậy tất nhiên không thể dùng đao.
“Phong huynh, công việc gần đây thế nào?”
Nói chuyện một lát, Dương Hạo chuyển đề tài đến công việc.
“Vẫn bình thường, nhưng nếu tôi và Na Na kết hôn, khả năng cao là một người phải rời đi. Công ty tương đối kiêng kị vợ chồng cùng làm như vậy.”
Trước mắt, hai người một người ở cửa hàng Audi 4S, một người ở cửa hàng Porsche 4S, tạm thời không liên quan gì với nhau, nhưng nếu Lưu Tử Phong muốn thăng chức thì sẽ phải đi tổng bộ công ty, như vậy hắn coi như là lãnh đạo gián tiếp của Phùng Lệ Na rồi.
“Nếu là vậy, hay là ông qua giúp tôi đi.” Dương Hạo cũng không vòng vèo, nói thẳng.
“Được! Hạo ca, tôi chỉ chờ mấy lời này thôi!”
Mắt Lưu Tử Phong sáng lên, lần trước khi ăn tiệc tân gia ở Tinh Vân Loan, hắn cũng đã biểu đạt ý nghĩ muốn lăn lộn với người anh em tốt của mình.
Đi làm thuê cho người khác, nào có thoải mái bằng đi làm cho anh em nhà mình.
Chủ yếu là hai người không phải loại anh em nhựa, mà là anh em có thể chung hoạn nạn, cho nên Lưu Tử Phong rất yên tâm khi đi theo Dương Hạo, biết Dương Hạo sẽ không để mình thiệt.
“Hạo ca, anh chuẩn bị để anh ấy làm gì?”
Nghe thấy bạn trai sắp đi lăn lộn với Dương Hạo, Phùng Lệ Na tự nhiên cũng vui vẻ, nhưng nàng vẫn quan tâm đến chức vụ của bạn trai.
“Giang Trung Hào Đình mới thành lập trung tâm hoạt động truyền thông mới, bây giờ chuẩn bị thành lập bộ phận nhân viên truyền thông mới.”
Dương Hạo nhìn Lưu Tử Phong nói: “Phong huynh, tôi chuẩn bị để ông làm quản lý bộ phận nhân viên truyền thông mới, mau chóng thành lập một đội ngũ nhân viên truyền thông mới.”
Lưu Tử Phong hưng phấn hỏi: “Nói cách khác, tôi sẽ gia nhập Nghiệp báo Giang Thành?”
“Ừm! Có thể nhập chức bất cứ lúc nào.” Dương Hạo gật đầu.
“Được!” Lưu Tử Phong cười hì hì: “Hạo ca, ông có ánh mắt đấy, có Ngọa Long tôi tương trợ, nhất định có thể giúp ông quét ngang thiên hạ!”
“Hi vọng ông là Ngọa Long thật.” Dương Hạo cười nói.
“Tuyệt đối đảm bảo là thật! Tổ tiên tôi đã ở vùng Nam Dương bao năm.”
Lưu Tử Phong nói vậy cũng không sai, cụ hắn từng sống ở Tùy Châu.
Mà Nam Dương bên trong ‘Xuất Sư Biểu’ là chỉ quận Nam Dương, hiện là một bộ phận của địa khu thành phố NY và thành phố SZ.
Cho nên Lưu Tử Phong nói tổ tiên mình sống ở Nam Dương cũng không sai.
Một bữa cơm này rất vui vẻ.
Quan Manh Manh vội vàng ăn xong, liền chủ động chạy đi thanh toán, Dương Hạo cũng không cản, dù sao nàng cũng nói là nàng mời.
“Hạo ca, tuần sau là sinh nhật cha của Manh Manh, anh chưa biết đúng không?” Nhân lúc Quan Manh Manh đi thanh toán, Phùng Lệ Na cười ha ha nói.
“Tuần sau sinh nhật? Trùng hợp vậy!”
Nhiệm vụ lần này kéo dài 24 giờ, Dương Hạo đang suy nghĩ nên tìm lý do gì để tiêu tiền đây!
Hiện giờ có lý do đưa đến cửa, tuy sinh nhật là tuấn sau, nhưng chuẩn bị quà trước một tuần cũng không quá nha!
“Anh Hạo, có muốn bày tỏ một chút không?”
Thật ra Phùng Lệ Na muốn nói có muốn tặng chiếc Porsche gì đó không, lượng tiêu thụ gần đây của nàng hoàn toàn dựa vào Dương Hạo hỗ trợ nha.
“Ừm, nhất định rồi! Manh Manh có thích chiếc xe nào ở chỗ cô không?” Dương Hạo trực tiếp hỏi.
“Đương nhiên là Panamera! Lúc trước Manh Manh đến cửa hàng tìm tôi, thì còn khen chiếc xe đó! Hạo ca muốn tặng Manh Manh một chiếc?” Phùng Lệ Na cười ha ha hỏi.
“Mua!” Dương Hạo gật đầu: “Lát nữa cô về tiệm làm thủ tục đi, buổi tối đưa đến nhà Manh Manh.”
“A? Mua thật á??”
Phùng Lệ Na vốn chỉ nói miệng thôi, không ngờ Dương Hạo lại mua thật.
“Đương nhiên là thật!” Dương Hạo gật đầu, lại dặn dò: “Nhưng phải giữ bí mật.”
“Ok. Hạo ca, anh cũng biết tôi rất kín miệng mà.”
Phùng Lệ Na vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu với Dương Hạo, bởi vì Quan Manh Manh đã trở về.
Dương Hạo không hiểu ý, không nói đề tài này nữa.
Bốn người rời khỏi nhà hàng.
Phùng Lệ Na và Lưu Tử Phong trở về cửa hàng, Dương Hạo thì đưa Quan Manh Manh về bệnh viện.
Trên đường trở về bệnh viện, Dương Hạo hỏi: “Manh Manh, cha mẹ em có sở thích gì không?”
“Sở thích?” Quan Manh Manh suy nghĩ một chút rồi nói: “Cha em thích thư pháp và tranh, mẹ em thích đánh đàn! Chiếc piano trong nhà dường như đã vài chục năm rồi…”
Nhận được câu trả lời, Dương Hạo khẽ gật đầu mọt cái, đã có phương hướng để tiêu tiền rồi.
Dừng xe trước cổng bệnh viện, Dương Hạo hỏi: “Mấy giờ tan tầm, anh đến đón em.”
“Năm rưỡi.”
Thật ra Quan Manh Manh muốn nói mình lái xe về, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt vào, xe có thể để ở bệnh viện, tiếp đó hưởng thụ cảm giác được bạn trai đưa đón.
“Được, vậy tan tầm gặp.”
Đưa tiễn vị bạn gái tạm thời này, Dương Hạo trực tiếp lái xe đến khu vực bán nhạc cụ lớn nhất Giang Thành.
Nơi này có thể mua được tất cả các loại nhạc cụ.
Phía đông tầng 2 là khu bán đàn piano, Dương Hạo cũng không quá hiểu piano, nhưng vẫn nghe nói đến vài nhãn hiệu, ví dụ như cửa hàng Steinway vừa lên lầu đã thấy.
Nhãn hiệu này được xưng Hermes trong giới piano, một chiếc piano nhập khẩu phả hơn 300.000, đúng là người bình thường không thể mua nổi.
Dương Hạo dạo chơi trong tiệm Steinway này, tiếp đó liền nghe thấy tiếng đàn rất du dương.
Hắn nhìn theo tiếng nhạc, lại nhìn thấy một cô em nước ngoài mặc váy trắng, nàng ngồi trên ghế, diễn tấu bản nhạc ‘Ballade pour Adeline’ của Richard Clayderman.
Đầu ngón tay nàng lướt trên bàn phím nốt nhạc bay lượn mà ra.
Giai điệu du dương uyển chuyển và dáng người thướt tha của nàng, lại vô cùng hợp.
Nhạc hay.
Người diễn tấu còn ‘hay’ hơn.
Tướng mạo cô nàng ngoại quốc này vô cùng hợp với thẩm mỹ của người trong nước, tóc vàng mắt xanh, làn da trắng đến phát sáng, dáng người nở nang có nhục cảm, thế nhưng thịt đều sinh trưởng ở những chỗ cần thiết.
Lúc này, trong đầu Dương Hạo bỗng nhiên toát ra một ý nghĩ: NPC có thể là gái tây không?
Hắn còn chưa từng cưỡi ngựa tây đây!!
Đúng là muốn trải nghiệm một phen.
“Tiên sinh, ngài muốn mua đàn sao?”
Khi Dương Hạo đang suy nghĩ lung tung, cô nàng ngoại quốc kia ý thức được có khách đến, nàng dừng lại, tiếp đó đứng lên và nói với giọng rất tiêu chuẩn.
Lúc nàng ngồi trên ghế đánh đàn, Dương Hạo đã thấy nàng rất cao, dù sao đôi chân dài trắng lóa kia cũng rất chói mắt.
Nhưng sau khi nàng đứng lên, vẫn cao ngoài dự đoán của Dương Hạo, bởi vì đối phương gần như có thể nhìn thẳng mình.
Nhưng nàng đi giày cao gót, thực tế cao khoảng 1m75.
Dương Hạo tò mò hỏi: “Cô là nhân viên ở đây?”
“Đúng vậy. Tiên sinh muốn mua đàn piano thế nào thì tôi có thể giúp thiệu cho ngài.”
“Đúng rồi, tôi là Natasha.” Cô nàng này tự báo tên mình.
“Người Nga?”
Tên của đối phương rất có đặc thù của dân tộc chiến đấu, Dương Hạo thuận miệng hỏi một câu.
“Đúng thế.”
Dương Hạo lại nói: ‘Vậy gọi dân tộc chiến đấu được chứ?”
“Tùy anh, chúng tôi cũng thực sự là dân tộc chiến đấu!” Natasha gật đầu, tiếp đó lại nói: “Tiên sinh xưng hô thế nào?”
“Dương Hạo.”
“Chào Dương tiên sinh, anh muốn chọn đàn piano trong khoảng bao nhiêu? Tôi có thể tư vấn cho anh…”
Đinh!
Phát động nhiệm vụ ngẫu nhiên: Khiếp sợ bạn bè quốc tế.
Nội dung: Mua một chiếc piano đắt nhất trong tiệm, để bạn bè quốc tế Natasha cảm nhận được tài lực của phú ông.
Ban thưởng 1: Hoàn trả x5 lần.
Ban thưởng 2: Kỹ năng tiếng Nga max cấp.
Âm thanh của cha hack lại vang lên lần nữa.
Dương Hạo đầu tiên là nao nao, sau đó mừng rỡ không thôi.
Cũng không phải vì hoàn trả x5 lần, mà chủ yếu là vì có nhiệm vụ, chứng tỏ NPC không có giới hạn về biên giới.
Như vậy, vị Natasha của dân tộc chiến đấu này cũng có thể trở thành NPC số 4 của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận