Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 585: Nửa năm và một năm!

Chương 585: Nửa năm và một năm!Chương 585: Nửa năm và một năm!
Vừa rồi lúc trong thang máy, Trân Nham và La Mộng Vân còn đang nói chuyện ngày hôm qua, nói để nàng lấy đó mà làm gương, đừng phạm sai lầm tương tự.
Kết quả vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến!
Cửa thang vừa mở ra, hai người đã nhìn thấy Tống Tuyết Kiều mà họ vừa nhắc đến.
Cái này còn không phải trọng điểm.
Trọng điểm là Tống Tuyết Kiều còn đi cùng giám đốc nhân sự Trang Lệ, hơn nữa nhìn thái độ của Trang Lệ, có vẻ rất khách khí với Tống Tuyết Kiều.
Trần Nham là loại cáo già, có thể suy đoán ra rất nhiều thứ từ thái độ của Trang Lệ, hắn còn nhìn thấy vẻ nịnh nọt trên mặt Trang Lệ.
Phát hiện này làm hắn vô cùng khiếp sợ, Trang Lệ xem như người đứng đầu bộ nhân sự, địa vị rất cao trong công ty, dù đứng trước mặt Ngô Đức Hải thì cũng không hiện ra vẻ nịnh nọt như vậy.
Thế nhưng nàng lại tỏ vẻ nịnh nọt với Tống Tuyết Kiều, chứng tỏ cô gái tình cờ gặp ngày hôm qua không đơn giản.
"La Mộng Vân đúng không??"
Tống Tuyết Kiều nói chính xác tên của La Mộng Vân, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra nụ cười nhã nhặn.
Nhưng nụ cười này rơi vào mắt La Mộng Vân, lại làm người ta hơi sợ hãi.
Năng lực nhìn mặt nói chuyện của nàng không bằng Trần Nham, nhưng cũng nhìn ra Tống Tuyết Kiều có quan hệ không tệ với Trang Lệ.
Nàng không khỏi nghĩ đến lời cảnh cáo của Trần Nham tối qua, quả nhiên, người ta cũng có quan hệ trong ngành giải trí.
Tối hôm qua mình tự lộ thân phận, hôm nay người ta đã đến tận công ty, nếu như thật sự để Trang Lệ ra tay đối phó nàng, như vậy kiếp sống nghề nghiệp của nàng ở Mạch Điền cũng đi đến hồi kết.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của La Mộng Vân lập tức biến đổi, nàng cố gắng bình tĩnh lại, cười cười: "Không ngờ lại được gặp chị ở đây, chúng ta thật có duyên."
Tuy tối qua và bây giờ La Mộng Vân đều gọi Tống Tuyết Kiều là chị, nhưng ý nghĩa của hai lần là hoàn toàn khác nhau.
Chị của ngày hôm qua, là chế giễu Tống Tuyết Kiều nhiều tuổi, thể hiện mình trẻ tuổi hơn, khá giống với trà xanh.
Nhưng bây giờ thì khác, câu chị này lại rất tôn kính, dù sao Trang Lệ cũng rất khách khí với Tống Tuyết Kiều, nàng nào dám mở miệng mỉa mai.
"Chủ nhiệm Tống, cô quen với tiểu La à?" Trang Lệ tự nhiên không biết chuyện hôm qua, nàng vừa ra hiệu mời Tống Tuyết Kiều vào thang máy, vừa mở miệng hỏi.
Nhưng Trang Lệ vừa lên tiếng, lại làm Trân Nham và La Mộng Vân khiếp sợ lần nữa.
Chủ nhiệm?
Trong công ty không có nhiều chức vụ được gọi là chủ nhiệm, lại được Trang Lệ khách khí như vậy, cũng chỉ có chủ nhiệm văn phòng chủ tịch hoặc chủ nhiệm văn phòng tổng tài mà thôi.
Nhưng Ngô Đức Hải chỉ là người làm thuê cao cấp, cũng không có uy tín quá cao trong công ty, cho Trang Lệ sẽ không khách khí như vậy với chủ nhiệm văn phòng tổng tài. Như vậy thì chỉ còn một loại khả năng!
Tống Tuyết Kiều là chủ nhiệm văn phòng chủ tịchi!
Có kết luận này, Trân Nham vô thức nuốt nước miếng, trong đầu đang yên lặng nhớ lại tình cảnh gặp mặt ngày hôm qua.
Ừm, hình như không liên quan gì cải
Hai người không nói một câu, thậm chí nhìn nhau cũng không có.
Tuy nhiên, La Mộng Vân là nghệ sĩ phía dưới của mình.
Nếu đối phương ghi món nợ hôm qua lên đầu mình thì cũng không tính là quá đáng.
La Mộng Vân không nghĩ nhanh bằng Trần Nham, lúc này nàng còn đang nghĩ Tống Tuyết Kiều là chủ nhiệm ở phòng ban nào?
Tuy nhiên, mặc kệ là chủ nhiệm ở đâu thì cũng không phải là tin tốt lành gì với nàng, nàng chỉ là một nghệ sĩ quèn, không có quan hệ gì trong công ty, không chịu nổi giày vò.
Khi La Mộng Vân đang suy nghĩ rất nhiêu, Tống Tuyết Kiêu đã lạnh nhạt đáp một câu: "Không quen!"
Hử?
Không quen??
Nghe thấy Tống Tuyết Kiều trả lời, Trang Lệ và La Mộng Vân đều hơi sửng sốt một chút.
Mà Trang Lệ thì phản ứng rất nhanh, không phải vị chủ nhiệm Tống này này không quen La Mộng Vân, mà là đang tỏ thái độ của mình.
La Mộng Vân thì sắc mặt khó coi, đầu óc nàng mặc dù không nhanh bằng Trần Nham, nhưng vẫn hiểu Tống Tuyết Kiều đang phân rõ giới hạn với mình trước mặt Trang Lệ, thậm chí là truyền tin tức đã trở mặt với mình.
"Chị, hôm qua em uống nhiều, nói chuyện không suy nghĩ, nếu để chị hiểu lầm thì em xin lỗi!"
La Mộng Vân không phải người ngu, người đứng đầu bộ nhân sự là Trang Lệ còn khách khí với Tống Tuyết Kiều như vậy, đối phương tự nhiên là nhân vật mà nàng không trêu nổi, La Mộng Vân lập tức mở miệng cầu hòa.
"Tối qua chúng ta có gặp sao? Tôi không có ấn tượng!"
Tống Tuyết Kiều lạnh lùng đáp một câu, tiếp đó liền ngửa đầu nhìn số tâng trong thang máy, hiển nhiên là không có ý định giao lưu với La Mộng Vân nữa.
"Đinh" một tiếng, cửa thang mở ra.
Đã đến tầng 11 của bộ nghệ sĩ.
Trần Nham vội vàng kéo La Mộng Vân đang định nói gì đó ra ngoài, tiếp đó tươi cười chào hỏi Trang Lệ và Tống Tuyết Kiều.
Chờ thang máy đóng cửa lại.
Trân Nham mặt đen xì nói với La Mộng Vân: "Hôm qua tôi nói đúng chứ? Đã nói với cô rồi, đừng đắc tội với người khác, bây giờ thì hay rồi, sau này không cần nghĩ đến công việc nữa!'
Nghe vậy, La Mộng Vân vốn không biết phải làm sao, suýt nữa đặt mông ngồi xuống đất.
"Anh Trần, lân này anh nhất định phải giúp em! Cũng không phải chuyện lớn gì mà, giúp em nói vài câu đi! Còn nữa, cô ta rốt cuộc là chủ nhiệm ở nơi nào?'
La Mộng Vân đến giờ vẫn chưa đoán ra chức vụ cụ thể của Tống Tuyết Kiều, còn nghĩ nếu chức vụ của đối phương không cao, chuyện này vẫn có thể làm được. Cung lắm thì mình thành khẩn xin lỗi, chủ động mời đối phương ăn bữa cơm, tặng ít quà, nói không chừng có thể làm hòal
"Nếu như tôi đoán không sai, chắc là chủ nhiệm văn phòng chủ tịch!" Trân Nham trừng mắt với La Mộng Vân: "Hiện giờ không chỉ là chuyện của cô, nói không chừng tôi cũng bị liên lụy rồi!"
"Cô là cấp dưới của tôi, hiện giờ cô đắc tội với vị chủ nhiệm kia, nếu như cô ta hẹp hòi, nhất định sẽ ghi thù tôi!"
Chuyện này. . .
Nghe Trần Nham nói xong, La Mộng Vân lập tức há hốc miệng, nàng ngẩn người một lúc lâu mới lắp bắp hỏi: "Anh Trần, cô ta là chủ nhiệm văn phòng chủ tịch thật sao? Chuyện này... không có khả năng!"
"Có gì mà không có khả năng? Không thích Trang tổng còn khách khí với người ta như vậy sao! Công ty này có bao nhiêu chủ nhiệm có thể làm Trang tổng khách khí như vậy?" Trần Nham nhún vau: "Cô cũng thấy thái độ của người ta rồi đấy!"
"A??? Chuyện này mà muốn lừa gạt cho qua là không thể nào, cho nên khả năng cao cô sẽ bị đóng băng một thời gian!"
"Anh Trần, anh giúp em đi!"
Nghe thấy mình có thể bị đóng băng, La Mộng Vân lập tức khẩn trương, nàng cũng không đoái hoài gì đến đây là công ty, liền kéo tay Trân Nham và nung niu dùng chỗ mềm mại của mình mà cọ cọ.
"Buông tay! Cô có đầu óc một chút đi!"
Trần Nham lập tức gạt tay ra, tuy quan hệ không đàng hoàng của hai người thuộc về loại bí mật công khai, nhưng nơi này là công ty, vẫn phải để ý đến mọi người chung quanh.
"Anh Trần, vậy em phải làm gì đây?"
Lúc này La Mộng Vân đã muốn khóc rồi, nàng nằm mơ cũng không ngờ, chỉ giau cợt người qua đường' một lần, dĩ nhiên lại là quản lý cấp cao của công ty mình.
Nếu đối phương thật sự là chủ nhiệm văn phòng chủ tịch như Trân Nham nói, vậy đừng nói là một nghệ sĩ quèn như nàng, coi như là nghệ sĩ nổi tiếng thì cũng không dám khiêu khích thẳng mặt người ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận