Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 339: Phỏng vấn

Chương 339: Phỏng vấn
Phỏng vấn luyện tập sinh được tiến hành trong một gian phòng học nhảy.
Khá giống với phỏng vấn của thi nghệ thuật, Phùng Trùng vốn là lãnh đạo cao nhất trong cuộc phỏng vấn này, nhưng sau khi Dương Hạo đến, vị trí chính giữa tự nhiên là của hắn.
Nhưng Dương Hạo không ngồi đó, mà lại ngồi xuống rìa ngoài cùng: “Mọi người cứ làm việc bình thường, tôi chỉ xem một chút thôi.”
Ngồi ở giữa quá chói mắt, bất lợi cho việc quan sát những luyện tập sinh này.
Nhưng Phùng Trùng vẫn đưa chồng sơ yếu lý lịch đến trước mặt Dương Hạo: “Dương tổng, ngài tài liệu trước đi, cực kỳ chi tiết.”
Dương Hạo khẽ gật đầu, tiếp đó tiện tay lật xem: “Trần Nhược Hàm, 19 tuổi, cao 1m66, nặng 45kg, ba vòng 90 58 88, trình độ năm hai đại học kinh tế và tài chính Giang Thành…”
Trên sơ yếu lý lịch còn có một tấm ảnh chụp, cô gái này trông rất thanh xuân hoạt bát, ăn mặc quần áo học sinh không quá nghiêm chỉnh, đi theo con đường vừa khiêu gợi vừa ngây thơ.
Hả?
Khá quen.
Ảnh chụp thì rất đẹp, nhưng Dương Hạo nhớ là mình đã nhìn thấy ở đâu rồi.
Hắn liền lấy điện thoại, mở ảnh chân dung của Hàm Hàm kia ra.
Quả nhiên là một người.
Tuy hai tấm ảnh không giống nhau, nhưng vẫn có thể nhận ra là một người.
Hơn nữa đối phương add wechat của Dương Hạo xong, cũng đã chủ động tự giới thiệu, nói mình tên Trần Nhược Hàm.
Dương Hạo xem như biết vì sao cậu em vợ Hao Thiên Khuyển kia không liếm được người ta rồi, các cô gái ôm giấc mơ làm ngôi sao này, không phải thứ mà loại sinh viên bình thường như cậu em vợ kia có thể liếm được.
Nhưng cô bé này 19 tuổi đã có thể thao túng tâm lý Phương Khoa thành Hao Thiên Khuyển, chắc là cũng có đẳng cấp, nói không chừng đẳng cấp còn cao hơn cả Mạnh Trà Trà.
Dương Hạo lại tiện tay lật xem mấy tờ sơ yếu lý lịch, những cô gái này đều không quá 20 tuổi.
Bởi vì tiêu chuẩn đầu tiên để tuyển chọn nhóm nhạc nữ, chính là 20 tuổi trở xuống.
Mà đại đa số những cô gái này đều là sinh viên của các trường nghệ thuật, thỉnh thoảng cũng có sinh viên không học nghệ thuật như Trần Nhược Hàm.
Thật ra đại học kinh tế và tài chính Giang Thành cũng có ý nghĩa đặc thù với Dương Hạo, bởi vì đó là trường học cũ của hắn!
Nói cách khác, Trần Nhược Hàm này còn là tiểu sư muội của hắn.
“Dương tổng, có thể bắt đầu chưa?”
Tất cả đã sẵn sàng, Phùng Trùng hỏi thăm ý kiến của Dương Hạo.
Dương Hạo khoát tay: “Mọi người cứ tiến hành như bình thường, coi như tôi không tồn tại là được.”
“Vâng.”
Phùng Trùng đáp một tiếng, sau đó liền ra hiệu bắt đầu phỏng vấn.
Thật ra đây đã là vòng thứ ba, cũng chính là vòng chung kết.
Bởi vậy các cô gái có thể xuất hiện ở đây, điều kiện đều sẽ không kém.
Mà lúc này, kỹ năng ‘có mắt nhìn người’ của Dương Hạo đã phát huy tác dụng lớn.
Ninh Ngọc Viện, năng lực B, trung thành B!
Nhậm Tịnh Tịnh, năng lực B, trung thành C!
Quan sát mấy luyện tập sinh, Dương Hạo không khỏi hơi nhíu mày, không biết có phải vì tuổi nhỏ hay không, những luyện tập sinh này có đẳng cấp khá thấp, ‘Song B’ đã là không tệ rồi.
Đánh giá này chắc là có thể thay đổi theo tuổi tác, năng lực và trải nghiệm tăng lên.
Trong lòng Dương Hạo đang nghĩ đến đây.
“Chào các vị lãnh đạo!”
“Tôi là Trần Nhược Hàm, năm nay 19 tuổi…”
Giọng nữ thanh thúy cắt đứt suy nghĩ của Dương Hạo, hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua, tiếp đó liền nhìn thấy cô gái trong ảnh lúc nãy, nhưng hôm nay đối phương không mặc quần áo học sinh như trong ảnh, mà là phong cách em gái ngọt ngào lại hơi thành thục.
Tiếp đó chính là thể hiện tài năng, Trần Nhược Hàm đầu tiên là hát một bài, cực kỳ hay, thậm chí còn hát tốt hơn mấy sinh viên nghệ thuật trước.
Tiếp đó nàng lại nhảy một đoạn ngắn, là điệu nhảy đang tương đối hot trên TikTok, nhưng nhảy có hơi qua loa, thậm chí ngay cả Dương Hạo cũng có thể thấy nàng nhảy không tốt lắm.
Dương Hạo lập tức sử dụng có mắt nhìn người.
Tên mục tiêu: Trần Nhược Hàm.
Tuổi: 19.
Năng lực làm việc: Cấp A.
Trung thành: Cấp B.
Lĩnh vực sở trường: Ca hát, nhạc cụ.
Quả nhiên là nàng không am hiểu nhảy múa, mà để Dương Hạo bất ngờ là, năng lực làm việc của nàng lại là cấp A.
Đây là cấp A đầu tiên từ lúc phỏng vấn đến giờ.
Chứng tỏ nàng rất có năng khiếu trên phương diện âm nhạc.
Sau khi thể hiện xong, Trần Nhược Hàm rút lui, phỏng vấn vẫn tiếp tục…
Sau đó còn có hai luyện tập sinh có năng lực nghiệp vụ cấp A nữa, Dương Hạo yên lặng nhớ kỹ tên của hai người này.
Hôm nay phỏng vấn tổng cộng 25 luyện tập sinh, dựa theo kế hoạch của bộ nghệ sĩ, muốn chọn 4 người để làm một nhóm nhạc nữ, nhưng khả năng cao là sẽ ký cả 25 người này, người có điều kiện ưu tú nhất sẽ được tạo thành nhóm nhạc và ra mắt, còn lại thì xem như dự trữ.
Thật ra ký kết một lượng lớn người mới chính là hành vi thông thường của các công ty giải trí bây giờ, chỉ cần điều kiện không tệ thì sẽ lừa gạt đối phương ký văn tự bán mình trước, sau này có thể hot thì tốt nhất, không thể hot lên cũng không sao, dù sao công ty cũng không thua lỗ, bởi vì những luyện tập sinh này không có lương cơ bản, công ty chỉ hứa hẹn cung cấp tài nguyên, làm việc thì mới có tiền cầm.
Hơn nữa các luyện tập sinh trẻ tuổi sinh đẹp còn có thể trở thành tài nguyên quan hệ xã hội của công ty, cho nên chỉ cần là người mới có điều kiện không tệ, thì cứ lừa đối phương ký hợp đồng trước, công ty chắc chắn sẽ không thiệt.
Thật ra Truyền thông Thiên Mỹ vẫn coi như là có lương tâm, sau khi ký kết thì sẽ nhét các luyện tập sinh vào các chương trình tìm tài năng cỡ lớn, cho một số cơ hội lộ mặt, về phần có thể hot lên hay không, vậy phải xem bản thân mỗi người.
Tất nhiên, đây chỉ là nhằm vào những người mới không có bối cảnh, những người có bối cảnh hoặc là cực kỳ xuất chúng, thì sẽ có con đường phát triển khác.
“Dương tổng, ngài cảm thấy người nào có tiềm lực?”
Sau khi phỏng vấn kết thúc, Phùng Trùng đi theo Dương Hạo đến văn phòng, chuyện hôm nay hắn làm cũng tương tự như đại thần hiến mỹ nữ cho Hoàng thượng ở thời cổ đại vậy.
Nếu như có thể thành công, Phùng Trùng tự nhiên có thể kiếm được hảo cảm từ vị tổng tài Dương Hạo này.
“Trần Nhược Hàm, Vưu Thiến Di, Hạ Thấm.”
Dương Hạo trực tiếp báo tên ba cô gái có năng lực nghiệp vụ cấp A.
“Vâng, tôi sẽ đi làm ngay! Chắc là sẽ không quá lâu!”
Phùng Trùng cười tủm tỉm, tiếp đó liền vội vàng rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận