Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 244: Tiểu bảo mẫu không có ý trang bức

Chương 244: Tiểu bảo mẫu không có ý trang bức
“Chị Ngọc Kỳ, chủ nhà của chị cũng quá tốt rồi! Mua xe cho bảo mẫu đi mà còn mua Porsche, hơn nữa màu sắc này rõ ràng là màu dành cho phụ nữ nha!”
Ngồi vào xe, Trương Đan không khỏi cảm thán một câu.
“Ừm, ông chủ là người rất tốt.”
Giang Ngọc Kỳ gật đầu, trong lòng thì bổ sung thêm: Chỉ là tương đối lăng nhăng.
Lúc này, Giang Tiểu Hải cũng leo lên ghế lái phụ, hắn vừa quan sát nội thất xa hoa bên trong vừa nói: “Chị, chủ nhà của chị làm gì vậy? Lại mua cho chị xe đắt như vậy!”
“Là tổng tài của một tập đoàn lớn.”
Giang Ngọc Kỳ đáp một câu, tiếp đó thành thạo khởi động xe: “Đúng rồi, ông chủ nói tối nay mời em ăn cơm, nhớ biểu hiện cho tốt, nói không chừng sẽ giải quyết được vấn đề việc làm.”
“A? Mời em ăn cơm??”
Giang Tiểu Hải vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc.
Trương Đan cũng khó tin nói: “Chị Ngọc Kỳ, chị nói ông chủ nhà chị muốn mời Tiểu Hải ăn cơm á?”
Bởi vì theo Giang Ngọc Kỳ miêu tả, người ta chính là tổng tài của tập đoàn lớn nha!
Là đại nhân vật cao cao tại thượng.
Mà Trương Mai thì lại càng khẳng định cô em Ngọc Kỳ này chính là tiểu tam.
Nếu như vị này không có quan hệ với ông chủ kia, người ta có thể chủ động gặp em trai của vị này sao?
Còn không phải là nể mặt Giang Ngọc Kỳ.
Mà bảo mẫu bình thường thì không có mặt mũi này!
“Không chỉ mời TIểu Hải, mà mời tất cả mọi người.”
“Hơn nữa còn là mời về nhà, ông chủ còn nói hôm nay mọi người có thể ngủ tạm trong nhà, tiếp đó lại thu xếp cho ở cho hai đứa.”
Lúc này giọng nói của Giang Ngọc Kỳ rất bình tĩnh, nhưng lúc Dương Hạo nói với nàng, thì nàng cực kỳ cảm động.
Dù sao nàng cũng chỉ có một đứa em trai, nếu như có thể giúp thì nàng vẫn muốn giúp một tay.
Nhưng nàng bây giờ năng lực có hạn, cũng may ông chủ nhà mình cực kỳ hào phóng, không chỉ chủ động mời em trai ăn cơm, mà còn nói có thể giúp em trai mình.
Vị tiểu bảo mẫu này đã được thể nghiệm khoái cảm khi được tổng tài bá đạo cưng chiều.
“Chị, nói cách khác bây giờ chúng ta về nhà chị? Không đúng, là nhà ông chủ của chị?” Giang Tiểu Hải mặt mũi tràn đầy khiếp sợ nói.
“Ừm. Thu xếp hành lý xong lại ra ngoài ăn cơm.”
Giang Ngọc Kỳ gật đầu, thật ra nàng cũng muốn để em trai nhìn thấy hoàn cảnh làm việc của mình, bằng không em trai còn cho rằng công việc bảo mẫu này là công việc khổ sai nữa.
“Ngọc Kỳ, ông chủ của em tốt với em thật! Ông chủ như vậy chỉ có thể ngộ mà không thể cầu nha.” Trương Mai cảm khái một câu, trong lời nói còn có ý riêng.
Theo Giang Ngọc Kỳ và Giang Tiểu Hải nói chuyện, nàng đã có kết luận sơ bộ, cô em trẻ tuổi xinh đẹp này đã leo lên người một vị sếp lớn.
Đoán chứng là một lão già đầy mỡ đã có gia đình, bằng không thì sẽ không đối ngoại là bảo mẫu.
Giang Ngọc Kỳ cũng hiểu ý trong lời nói của Trương Mai, nhưng nàng cũng lười giải thích, dù sao quan hệ của nàng và Dương Hạo có giải thích ra sao thì người khác cũng chưa chắc đã tin, trái lại thì bản thân sống thoải mái là được.
Hơn nữa, tuy bây giờ nàng và chủ nhân nhà mình không có quan hệ mờ ám gì, thế nhưng mà, chính nàng cũng không biết sau này sẽ phát triển thành thế nào!
Cô nam quả nữ sống chung một mái nhà, Dương Hạo còn là một người đàn ông thành công, trưởng thành lại có sức hút, huống hồ Hề Hề còn thường xuyên thì thào nói muốn nàng làm mẹ.
Cái này ai chịu nổi nha!
Chỉ có thể nói là, đi đến đâu hay đến đó.
Mắt thấy Giang Ngọc Kỳ lái xe vào tầng hầm Tinh Vân Loan Tinh Vân Loan, Trương Mai không khỏi kêu lên một tiếng: “Ngọc Kỳ, chủ nhà của em lại ở Tinh Vân Loan??”
Trương Đan nghi ngờ nói: “Chị, Tinh Vân Loan thì sao?”
Giang Tiểu Hải cũng nghi ngờ nhìn chị gái mình: “Chị, nhà nơi này rất đắt sao?”
“Ừm, rất đắt.” Giang Ngọc Kỳ bình tĩnh gật đầu một cái.
Mà Trương Mai thì phổ cập khoa học cho hai tên ‘nhà quê lên tỉnh’ này: “Tinh Vân Loan là một trong các tiểu khu cao cấp nổi tiếng nhất Giang THành, căn nhà rẻ nhất trong này cũng phải khoảng 20 triệu!”
“20 triệu??”
Trương Đan ngạc nhiên trợn trừng mắt, vừa rồi chị họ nói một tháng 20.000 đã làm nàng suy nghĩ miên man.
Bây giờ lại là một căn nhà 20 triệu.
Quả nhiên, thế giới của người có tiền không phải thứ nàng có thể tưởng tượng.
“Chị, chủ nhà của chị sống trong căn nhà 20 triệu thật ư?” Giang Tiểu Hải tò mò hỏi.
Giang Ngọc Kỳ khẽ lắc đầu: “Chị Mai nói căn rẻ nhất trong này cũng khoảng 20 triệu! Nhưng căn nhà của ông chủ chị, chỉ trang trí thôi cũng đã xài 20 triệu rồi.”
“A?”
“Trang trí mà cũng có thể tiêu 20 triệu á???”
Cả ba người còn lại đều khiếp sợ không thôi.
Căn nhà 20 triệu thì họ còn có thể hiểu được, nhưng trang trí mà xái 20 triệu thì… bọn họ hoàn toàn không thể hiểu được.
Lát gạch vàng ư?
Có thể tiêu hết 20 triệu sao??
Giang Ngọc Kỳ cũng có thể đoán được suy nghĩ của 3 người, bởi vì lần đầu nghe nói chuyện này, thì nàng cũng không khác gì họ cả.
Chỉ có thể nói, kẻ có tiền và bọn họ không sống trong cùng một thế giới!
Chuyện công bằng nhất trên thế giới này, đại khái chính là mặc kệ bạn giàu hay nghèo, thì một ngày cũng chỉ có 24 giờ!
Khi vào bãi đỗ xe ngầm, Giang Tiểu Hải và hai chị em Trương Đan, Trương Mai vẫn còn chấn động vì con số 20 triệu.
Chờ đến khi đi lên lầu, bọn họ mới biết cái gì gọi là khu nhà cao cấp.
Khiếp sợ một lúc lâu, Giang Tiểu Hải nhịn không được mà hỏi: “Chị, gia đình chủ nhà có bao nhiêu người vậy? Mà lại sống trong một căn nhà rộng lớn như vậy!”
“Bình thường chỉ có ông chủ và con gái, thêm chị nữa là ba người.”
Dương Hạo nói xong liền dẫn hai người đi vào phòng bảo mẫu.
Nói là phòng bảo mẫu, nhưng cũng có 13 - 14m2, đồng thời có phòng vệ sinh riêng, điều kiện tốt hơn vạn lần so với ký túc xá nhân viên mà Trương Mai nói.
Trương Mai thì nhân lúc Giang Ngọc Kỳ dẫn người đi thu xếp hành lý, vụng trộm selfie vài tấm ở đây, nghĩ đăng lên nhóm bạn bè để trang bức một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận