Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 354: Mèo con cầu bao nuôi

Chương 354: Mèo con cầu bao nuôi
Không đến nửa tiếng, Phùng Trùng đã xuất hiện trong quán cà phê mèo này, còn mang theo hợp đồng.
Tuy hắn không biết vì sao Dương Hạo và Trần Nhược Hàm lại ở chung với nhau, nhưng có thể khẳng định tiểu nha đầu này là người của Dương tổng, hoặc sau này sẽ là người của Dương tổng, hắn không đắc tội nổi.
“Dương tổng, chút chuyện nhỏ này đâu cần ngài đích thân ra tay chứ!”
“Là tôi làm việc thất trách…”
Sau khi ngồi xuống, Phùng Trùng lập tức tự kiểm điểm bản thân.
Mà Trần Nhược Hàm và Phương Khoa thì ngẩn ngơ, trên mặt hai người viết đầy kinh ngạc.
Nhất là Trần Nhược Hàm, nàng nhớ hôm phỏng vấn thì vị giám đốc Phùng này còn ngồi ở giữa, là người đứng đầu bộ nghệ sĩ của Truyền thông Thiên Mỹ.
Nhưng mà, vị này lại cung kính với Dương Hạo như vậy, đồ đần cũng nhìn ra cấp bậc của hai người có chênh lệch rất lớn.
Mà Phùng Trùng mở miệng gọi Dương tổng, lẽ nào ông chú đẹp trai này chính là tổng tài của Truyền thông Thiên Mỹ??
Sau khi có kết luận này, miệng nhỏ của Trần Nhược Hàm hơi mở ra, vẻ khiếp sợ trên mặt lại tăng lên.
Trong lúc vô tình, mình dĩ nhiên lại liếm đến tổng tài của Truyền thông Thiên Mỹ, đây là may mắn thế nào chứ?
Nàng cảm thấy lát nữa có thể đi mua tờ vé số rồi!
Phương Khoa lấy lại tinh thần, hỏi: “Anh rể, anh còn là tổng tài Truyền thông Thiên Mỹ ư??”
Dương Hạo gật đầu, tiếp đó nhìn Trần Nhược Hàm với ánh mắt nghiền ngẫm, nói: “Cho nên cô không cần lo lắng, sẽ không có ai bắt cô làm chuyện mình không muốn làm.”
“Yên tâm đi, Truyền thông Thiên Mỹ chúng tôi xưa nay đều không ép buộc nghệ sĩ, cũng không chơi quy tắc ngầm.”
“Đúng không, giám đốc Phùng?”
Phùng Trùng liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, Truyền thông Thiên Mỹ chúng tôi xưa này đều không ép buộc nghệ sĩ!’
Trong miệng thì nói như vậy, trong lòng thì yên lặng bổ sung một câu: Đều là nghệ sĩ tự nguyện thôi!
Ví dụ như Hùng Hiểu Nghiên, nàng còn tặng quà cho Phùng Trùng, Phùng Trùng mới mở miệng trước mặt Dương Hạo.
Nữ nghệ sĩ muốn được sếp tổng quy tắc ngầm còn phải xếp hàng chờ kia kìa, nào cần ép buộc chứ!
Mà lúc này, Trần Nhược Hàm cũng ngẩn ngơ, nàng đang yên lặng suy nghĩ lại toàn bộ mọi chuyện.
Phùng Trùng ám chỉ nàng tốt nhất là tiếp nhận quy tắc ngầm của lãnh đạo, tiếp đó Dương Hạo lại là tổng tài của Truyền thông Thiên Mỹ, nhưng vậy Dương Hạo có phải là lãnh đạo muốn quy tắc ngầm mình không?
Nếu như là Dương Hạo, vậy mình nguyện ý nha!
Trần Nhược Hàm lại nhìn ông chú đẹp trai ở đối diện, đối phương chính là đồ ăn (gu) của nàng, ánh mắt tiểu trà xanh hơi sáng lên.
Sếp tổng, mời quy tắc ngầm em, em có thể tiếp nhận!!
Lúc này, Phương Khoa lại như trút được gánh nặng, cười nói: “Nếu anh rể là tổng tài Truyền thông Thiên Mỹ, vậy thì không có vấn đề!”
“Hàm Hàm, cậu không cần lo lắng vấn đề quy tắc ngầm nữa!”
Nghe vậy, Phùng Trùng liếc nhìn tên nhóc này một chút, khóe miệng hơi cong lên, nghĩ thầm: Vẫn còn non và xanh lắm!
“Phương Khoa, hay là cậu về trường trước đi, tiếp theo bọn tôi còn phải nói chuyện công việc.” Trần Nhược Hàm nhìn Phương Khoa một chút, cảm thấy tên này ở lại đây cũng chỉ làm kỳ đà cản mũi.
“A?”
Phương Khoa tự nhiên không muốn đi, hắn còn đang tính chờ anh rể và Phùng Trùng rời đi, sẽ hẹn hò riêng với nữ thần kia, cung chúc mừng Trần Nhược Hàm ký kết với Truyền thông Thiên Mỹ luôn.
Hắn nhìn về phía Trần Nhược Hàm, muốn nói gì đó, kết quả thấy đối phương đã chu miệng nhỏ, rõ ràng là không vui.
Ừm, mình phải ủng hộ sự nghiệp của nữ thần, không thể ảnh hưởng đến công việc của người ta!
Nghĩ tới đây, Phương Khoa liền đứng lên, tiếp đó nói với Dương Hạo: “Anh rể, vậy em về trường trước. Nhờ anh chăm sóc Hàm Hàm!”
“Ừm, đi thôi!”
Dương Hạo tùy ý khoát tay, hắn không có ấn tượng tốt với cậu em vợ Hao Thiên Khuyển này, hoặc là nói không có ấn tượng tốt với cả nhà cô cô của Vương Tuyết Như.
Mẹ con Vương Hồng Nga và Phương Nghiên đều là kẻ bợ đít, lúc ở câu lạc bộ thì cô em vợ Phương Nghiên kia còn quyến rũ hắn, hai ngày nay cũng gửi rất nhiều tin nhắn trêu chọc hắn, Vương Hồng Nga còn mời hắn đến nhà ăn cơm nữa.
Mà cậu em vợ Hoa Thiên Khuyển này cũng không khác là bao, trước khi hắn lộ thân phận thì vẫn liếm Tôn Cát Tinh, chứng tỏ cả nhà này đều giống nhau.
Phương Khoa cẩn thận rời khỏi quán cà phê mèo, sau khi hắn rời đi, Phùng Trùng cũng đứng lên: “Dương tổng, công ty còn việc phải làm, hai người trò chuyện thôi.”
Phùng Trùng cực kỳ biết điều, thời điểm này tự nhiên không ở lại làm kỳ đà cản mũi.
Thế là, hiện trường chỉ còn lại hai người là Dương Hạo và Trần Nhược Hàm.
Lúc này, một con mèo mướp nhảy đến cạnh bàn bọn họ, Trần Nhược Hàm dường như rất thân với con mèo mướp này, nàng vuốt ve đầu mèo mướp, cười tủm tỉm nói: “Đại Quýt, có phải em nhớ chị rồi không!”
Con mèo mướp kia thì cọ cọ vào tay Trần Nhược Hàm, xem như đáp lại.
Dương Hạo nhìn thiếu nữ có vẻ ngoài ngây thơ trong sáng và con mèo đáng yêu này, trong lúc nhất thời lại có chút hoảng hốt!
Nào có tiểu trà xanh gì ở đây, chỉ có em gái ngoan nhà bên mà thôi!
Lúc này, Trần Nhược Hàm bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Dương Hạo: “Dương đại ca, anh đã nuôi mèo chưa?”
“Chưa từng.”
Dương Hạo lắc đầu, hắn không có hứng thú với mấy việc nuôi chó mèo.
“Vậy anh có muốn nuôi một con không?”
Trần Nhược Hàm chớp chớp đôi mắt to sáng tỏ với Dương Hạo, tiếp đó lại bổ sung: “Em cực kỳ nghe lời, giống như mèo con vậy.”
Dương Hạo nao nao, đây là chủ động cầu bao nuôi nha, cô bé này đúng là không đơn giản.
“Vậy phải cho tôi biết lợi ích khi nuôi mèo chứ?” Dương Hạo cười ha ha hỏi một câu.
“Mèo con có thể cung cấp đầy đủ giá trị cảm xúc cho chủ nhân, còn có thể ngủ cùng chủ nhân, chủ yếu là mèo con rất ngoan, sẽ chỉ xuất hiện khi chủ nhân cần…”
Trần Nhược Hàm vừa vuốt ve Đại Quýt, vừa nhỏ giọng nói.
Nàng biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng nội tâm lại cực kỳ khẩn trương, nàng cũng bị sự can đảm của mình dọa sợ, nhưng cơ hội này là rất hiếm thấy, các cô gái thiếu tình cha và không có cảm giác an toàn như Trần Nhược Hàm, cực kỳ khát vọng tình cảm của một ông chú đẹp trai như Dương Hạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận