Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 409: Một đêm ba lần

Chương 409: Một đêm ba lần
Dương Hạo mỉm cười, một lát sau, Quan Manh Manh trong phòng khám đã đuổi mấy tên đàn ông lòng mang ý xấu.
“Cậu em, nhìn kỹ nhé!”
“Tôi chỉ biểu diễn một lần thôi!” Dương Hạo vừa đi về phía phòng khám, vừa nói với người thành niên.
“BIểu diễn gì?” Thanh niên mờ mịt.
Nhưng Dương Hạo không trả lời, mà trực tiếp đi vào phòng, người thanh niên kia thì theo sát sau lưng hắn.
Bác sĩ Quan có chút mệt mỏi, cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Khó chịu ở đâu?”
“Mắt!” Dương Hạo đáp.
“Vậy thì đi qua khoa mắt đi!”
Quan Manh Manh vô thức trả lời một câu, lại cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc.
Nói chính xác hơn thì không phải quen, mà là giọng nói để nàng ngày nhớ đêm mong, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, quả nhiên là người đàn ông trong giấc mơ của nàng đang đứng trước bàn làm việc.
Đôi mắt đẹp của bác sĩ Quan đã cong thành trăng khuyết, nàng cười khanh khách hỏi: “Mắt bị làm sao?”
Dương Hạo tiến lên một bước, hai tay chống lên bàn làm việc, đưa đầu lại gần Quan Manh Manh, tiếp đó chỉ vào mắt mình nói: “Trong con mắt của anh luôn có một mỹ nữ, em không tin thì nhìn đi!”
Dương Hạo vẫn luôn cho Quan Manh Manh một ấn tượng là loại tổng tài tốt tính, lúc này lại bắt đầu chơi mấy câu tán tỉnh buồn nôn của người trẻ tuổi.
Nhưng con gái vẫn cực kỳ thích chiêu này, tất nhiên điều kiện tiên quyết là, người nói phải được nói từ miệng người mà nàng thích.
Nếu như là loại liếm chó hoặc là người nàng nói, sẽ chỉ làm cho nàng càng ghét hơn.
Bác sĩ Quan rất vui vẻ, không để ý đến phía sau Dương Hạo còn có một thanh niên, nàng trực tiếp duỗi đôi tay trắng nõn, ôm cổ của Dương Hạo rồi trực tiếp hôn lên!!
Cmn!!
Thanh niên sau lưng Dương Hạo trực tiếp choáng váng, miếng há to đến mức có thể nhét cả nắm đấm vào.
Vừa rồi khi Dương Hạo nói bác sĩ Quan sẽ thích mình, thanh niên kia chỉ cho rằng vị đại ca này đang nằm mơ.
Kết quả bây giờ người ta hôn thật!!
Con mẹ nó!!
Thì ra bác sĩ Quan thích mấy câu tán tỉnh buồn nôn này!!
Mình cũng biết nha!
Hơn nữa còn biết rất nhiều!!
Nếu biết thế, mình đã ra tay trước rồi!
Thanh niên đang yên lặng gào thét, hối hận không thôi.
Có điều, hai người này cũng hơi quá nhà, không thấy còn có người ở đây à!
Thấy hai người rất lâu vẫn không tách ra, thanh niên không nhịn được mà oán thầm!
Mà Quan Manh Manh thì hoàn toàn không chú ý đến thanh niên này, nàng vô cùng hưng phấn khi nhìn thấy người yêu, hôn cũng rất nhiệt liệt, hoàn toàn không coi ai ra gì.
Qua một lúc lâu, hai người mới tách ra, khuôn mặt nhỏ bé của Quan Manh Manh đỏ bừng, bộ ngực to lớn cũng lên xuống kịch liệt.
Lúc này nàng mới phát hiện, hóa ra trong phòng còn có người thứ ba, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ hơn.
Nàng hắng giọng một cái, tiếp đó nhìn vào thanh niên kia: “Anh bị sao? Khó chịu ở đâu?”
“A, tôi. . .”
Nghe thấy tiếng hỏi, thanh niên đang đắm chìm trong chấn động mới tỉnh táo lại, hơi do dự một chút mới nói: “Mắt hơi khó chịu!”
“Khoa mắt ở tầng 5!”
Quan Manh Manh có chút hết ý kiến, trong lòng thì oán thầm: Anh cũng dám so với chú Dương nhà tôi!
Ăn rắm đi!!
“Hả??”
Thanh niên không khỏi ngây ngẩn cả người.
Hắn nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi của Dương Hạo và Quan Manh Manh.
Không đúng.
Theo kịch bản thì bác sĩ Quan phải hỏi mình ‘Mắt bị làm sao’ mới đúng.
Tiếp đó mình sẽ nói “Trong mắt tôi luôn có một mỹ nữ”.
Lại tiếp đó, bác sĩ Quan sẽ cảm động trước lời tỏ tình này của mình, chủ động dâng môi thơm!!
Thế nhưng, khoa mắt ở tầng 5 là cái quỷ gì??
Tại sao đến lượt mình lại đổi kịch bản rồi??
“Bác sĩ Quan, mắt tôi hơi khó chịu!”
Thanh niên lặp lại một lần, cố gắng uốn nắn lại kịch bản đã đi chệch.
“Đã nói khoa mắt ở tầng 5 rồi, nơi này không chữa mắt!!”
Quan Manh Manh chu miệng nhỏ, tiếp đó liếc nhìn Dương Hạo một cái.
Thầm nghĩ: Đều học anh đấy!
Dương Hạo quay người vỗ vỗ bả vai của thanh niên: “Người anh em, mau đi đi, lát nữa người ta tan làm rồi!!”
“Ồ.”
Người thanh niên chết lặng đáp ứng một tiếng, lại liếc mắt nhìn Quan Manh Manh, vị bác sĩ xinh đẹp này vẫn không để ý đến hắn.
Bởi vì đã nói mắt mình khó chịu, nên thanh niên cũng không tiện ở lại nữa, đành phải thất vọng quay người rời đi.
“Người anh em, đóng cửa phòng lại!”
Lúc thanh niên đi đến cửa, lại nghe thấy giọng nói của vị đại ca kia.
Thanh niên vô thức nghe theo đổi phương chỉ huy, tiện tay khép cửa lại, tiếp đó hắn lại nghe thấy tiếng khóa cửa.
Cmn, sao còn khóa cửa?
Đừng nói là còn có phúc lợi nhé??
“Không phải đâu, mấy lời tán tỉnh buồn nôn này có uy lực lớn như vậy sao??”
Thanh niên đứng trước cửa phòng nửa ngày, muốn nghe xem bên trong có âm thanh như mình tưởng tưởng không.
Nhưng chờ một lúc cũng không nghe thấy gì!
Trong phòng khám.
Dương Hạo ngồi trên ghế của Dương Hạo, mà bác sĩ Quan thì ngồi dưới bàn làm việc, đang dùng miệng để giúp bệnh nhân tiêu sưng.
Giá trị PH trong nước bọt thường nằm trong khoảng 6.6 – 7.1, đại đa số thời gian đều có tính axit yếu, có một chút hiệu quả trừ độc tiêu sưng.
Bác sĩ Quan chuyên nghiệp đang chữa cho bệnh nhân Dương Hạo, cố gắng lợi dụng đầu lưỡi linh hoạt của mình để bôi nước bọt lên vật thể bị sưng kia.
Tấm lòng thầy thuốc nha!
Là bệnh nhân, Dương Hạo quyết định viết cho bác sĩ Quan một tờ giấy khen!
Ừm, phục vụ này đúng là chu đáo!
Mà vì báo đáp lại sự chuyên nghiệp của bác sĩ Quan, Dương Hạo cũng có qua có lại, đã cho nàng mấy trăm triệu!
Khám bệnh xong, Quan Manh Manh cũng đến giờ tan làm, hai người liền đến một nhà hàng nướng ở gần đó, ăn một bữa thịt nướng, tiếp đó Dương Hạo lại bịt bác sĩ Quan nhiệt tình đưa về nhà chữa trị.
Phương thuốc hôm nay là: Một đêm ba lần.
Phòng bệnh 1206.
Sau khi tan làm, Vương Tĩnh Như mang trái cây đến thăm chú ba Vương Xương Thịnh, lúc này trong phòng bệnh ngoại trừ Vương Xương Thịnh, thì còn Lưu Triệu Hà và Vương Tuyết Như.
Vương Băng Như đã bị mẹ sai đi mua sắm vật dụng hàng ngày, dù sao họ cũng phải ở Giang Thành lâu dài, trước mắt lại có nhà mới, tự nhiên phải mua thêm một ít đồ dùng hàng ngày.
“Tuyết Như, em tiễn chị đi!”
Vương Tĩnh Như trò chuyện với chú ba và thím ba một lát, liền chuẩn bị rời đi.
Nàng quanh năm sống ở kinh thành, tiếp xúc không nhiều với chú ba thím ba, cho nên cũng không có chuyện gì để nói, chỉ lễ phép hỏi thăm thôi.
Vương Tuyết Như thấy chị mình điểm danh, liền biết có việc, nên lập tức đi theo chị gái ra ngoài.
Lúc ra đến thang máy, Vương Tĩnh Như mở miệng hỏi: “Nơi ở của nhà chú ba là do Dương tổng sắp xếp ư?”
“Đúng vậy, sao thế?”
“Dương tổng sắp xếp cho nhà chú ba ở tiểu khu chị đang ở, hôm nay chị gặp Dương tổng và Băng Như ở bãi đỗ xe, quan hệ của hai người giống như rất thân mật.”
Vương Tĩnh Như nhìn vào mắt em gái mà nói, nàng muốn nhìn xem em gái mình sẽ có phản ứng gì sau khi nghe thấy tin này.
“Băng Như là trợ lý của Dương đại ca nha, quan hệ thân mật một chút cũng là rất bình thường.” Vương Tuyết Như lại như không quan tâm.
“Tuyết Như, có phải em không hiểu ý chị không?”
“Chị nói thân mật là loại thân mật kia, nói thẳng là, Dương tổng đang ôm Băng Như!”
Vương Tĩnh Như trực tiếp ngả bài.
“Ồ!”
Nằm ngoài dự liệu của nàng là, em gái chỉ ồ một tiếng, tựa như đã biết quan hệ của hai người không bình thường từ lâu rồi vậy.
Vương Tĩnh Như cau mày nói: “Băng Như cướp bạn trai của em, em không quan tâm sao??”
“Thật ra là em khuyên Băng Như làm vậy!”
“Hả??”
Đáp án này làm Vương Tĩnh Như sửng sốt: “Em bảo em gái mình đi quyến rũ bạn trai mình??”
Vương Tuyết Như khẽ thở dài: “Chị, chị cũng biết điều kiện của Dương đại ca rồi, chị cảm thấy một phụ nữ ly dị nuôi con riêng như em, có thể giữ được anh ấy ư?”
“Nhưng Băng Như thì khác, trẻ tuổi xinh đẹp lại có học vấn cao, mọi mặt đều có ưu thế hơn em…”
“Dù sao em là một phụ nữ ly hôn, cũng không quan tâm những thứ này, cũng không định kết hôn lần nữa, nếu Dương đại ca đã chú định sẽ có người phụ nữ khác, như vậy còn không bằng nhường cho chị em mình!”
Sau khi nói đến đây, Vương Tuyết Như còn nhìn chị mình với ánh mắt đầy thâm ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận