Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 273: Đoán xem

Chương 273: Đoán xem
Trang Phong là người địa phương Giang Thành, tuy hắn nghe nói Dương Bằng sống rất thoải mái ở Nghi Thành, nhưng đối phương chung quy vẫn là người ở địa phương nhỏ, nên hắn không để vào mắt.
Lúc này lại nghe nói cậu em rể của vợ này lại có một vị đại ca sống trong Tinh Vân Loan, chuyện này là một loại đả kích với người tự nhận ‘thượng đẳng’ như hắn.
“Đại ca mở một tiệm lẩu rất lớn. Hôm qua vừa mới khai trương…”
Dương Bằng cũng đoán được tâm tư của Trang Phong, nên cố tình nói một ít sản nghiệp nhỏ trước.
“Ông chủ tiệm lẩu lại ở Tinh Vân Loan??”
Quả nhiên, Trang Phong bĩu môi khinh thường: “Đại Bằng, cậu đừng nói với tôi là Haidilao là của đại ca cậu đấy nhé.”
Thấy đối phương đã mắc câu, Dương Bằng cười lắc đầu: “Vậy thì không.”
Lúc này, Viên Lệ Hoa lại mở miệng nói: “Đại Bằng, chỉ sợ cậu nhầm tên tiểu khu rồi, mở tiệm lẩu có lẽ là kiếm được tiền, nhưng muốn dựa vào tiệm lẩu để mua nhà ở Tinh Vân Loan thì không thể.”
Trang Phong nói tiếp: “Nếu là Bạch Vân Loan thì còn được.”
Điền Toa Toa dùng cùi chỏ chọc chồng mình một cái, nàng biết chồng mình đang cố tình, nhưng nàng cũng vui khi nhìn thấy cảnh này, ai bảo vợ chồng chị hai luôn thể hiện vẻ thượng đẳng, làm cho nàng rất phản cảm.
“Toa Toa, Đại Bằng, cô cậu rất ít khi đến Giang Thành, nên không biết tình hình ở đây cũng là bình thường.”
“Tinh Vân Loan đều là nhà có cảnh sông, một m2 phải 60, 70 ngàn, Bạch Vân Loan thì là tiểu khu phổ thông, vị trí tương đối xa.”
Trang Phong lại phổ cập khoa học cho hai ‘họ hàng nghèo’.
Mà đám họ hàng còn lại cùng nhộn nhịp gật đầu, cũng là dáng vẻ đã học được.
“Em còn chưa nói xong mà.”
Thấy bầu không khí giống như dự đoán, Dương Bằng mới nói tiếp: “Tiệm lẩu chỉ là một sản nghiệp của đại ca mà thôi, anh ấy còn là tổng tài tập đoàn Nghiệp báo Giang Thành!”
“Cái gì?”
“Tổng tài tập đoàn Nghiệp báo Giang Thành??”
Trang Phong há hốc miệng, mặt lộ vẻ không tin.
Viên Lệ Hoa cũng khiếp sợ, cảm giác hít thở cũng dồn dập hơn mấy phần.
Hai người sống ở Giang Thành, tự nhiên biết Nghiệp báo Giang Thành, nhất là gần đây ‘quan sát Giang Thành’ đang rất hot vì sự kiện Phi Ngư Phục, thu được nhất trí khen ngợi, rất nhiều người Giang Thành cũng cảm thấy hãnh diện thay.
Trận chiến này, cổ phiếu của Nghiệp báo Giang Thành đã tăng 20%!
Đây chính là sức mạnh của truyền thông mới.
Bởi vậy Nghiệp báo Giang Thành đã hơi hiu quạnh, lại một lần nữa tiến vào tầm mắt của rất nhiều người.
Mà bây giờ, Dương Bằng lại nói đại ca mình là tổng tài tập đoàn Nghiệp báo Giang Thành, tự nhiên để người vô cùng khiếp sợ.
Lúc này, chồng chị cả là Phùng Kiện bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Đại Bằng, không lẽ đại ca cậu họ Ngụy?”
“Sao có thể chứ!” Dương Bằng lắc đầu: “Đã là đại ca của em, tất nhiên phải họ Dương rồi!”
“Vậy thì không đúng! Người chứng hôn hôm nay chính là tổng tài của Nghiệp báo Giang Thành, họ Ngụy.”
“Nói là bà con xa của chú ba, khó khăn lắm mới mời được đến.”
“Còn đang ngồi ở bàn trên kia kìa!”
Nói xong, Phùng Kiện lại chỉ chỉ bàn tiệc gần sân khấu nhất, nơi đó ngoại trừ cha mẹ cô dâu chú rể, chính là mấy người có địa vị xã hội cao nhất ở bữa tiệc.
Lúc này, một người đàn ông mặc âu phục kaki đang bị mọi người vây quanh, chính là Ngụy Chính Nghĩa.
“Đúng thế, vừa rồi chú ba còn nói người chứng hôn cho Tiểu Trạch là tổng tài tập đoàn Nghiệp báo Giang Thành.”
“Đại Bằng, cậu nói đại ca cậu là tổng tài tập đoàn Nghiệp báo Giang Thành, vậy chắc sẽ biết Ngụy tổng nhỉ!’
Trang Phong cũng mở miệng nói, tựa như tìm thấy chứng cứ Dương Bằng đang chém gió.
Dương Bằng cau mày nói: “Nghiệp báo Giang Thành là một tập đoàn lớn, có mấy vị tổng tài cũng là bình thường mà!”
“Đại Bằng, vậy cậu không hiểu rồi. Tổng tài của tập đoàn lớn là chỉ có một, quản lý và giám đốc các ban ngành thì rất nhiều, có lẽ đại ca cậu là quản lý ban ngành nào đó.” Trang Phong phân tích.
Nghe Trang Phong nói vậy, Dương Bằng cũng không chắc chắn lắm, bởi vì hắn cũng không hỏi kỹ, dù sao hôm qua vị ‘Lỵ tỷ’ kia vẫn luôn gọi đại ca là Dương tổng hoặc là sếp.
Phía bên kia.
Hạ Dĩnh mở miệng hỏi: “Manh Manh, sao bạn trai cậu vẫn chưa đến, sắp bắt đầu rồi.”
Nàng rất tò mò với bạn trai của Quan Manh Manh.
Thật ra không chỉ nàng, mà Hứa Hiểu Đông và đám bạn học chung quanh cũng rất tò mò, hoa khôi Quan Manh Manh sẽ tìm một người bạn trai như thế nào.
“Sắp đến rồi.”
Năm phút trước Quan Manh Manh đã gửi tin nhắn cho Dương Hạo, đối phương đang trên đường.
“Manh Manh, bạn trai cậu rất bận à? Cuối tuần rồi mà còn không thể đến dớm một chút.”
Hứa Hiểu Đông thử thăm dò một câu, hắn rất muốn biết mình bại bởi người nào.
“Manh Manh, bạn trai cậu là người trong ngành của cậu à?” Hạ Dĩnh cũng tò mò hỏi một câu.
“Không phải.”
Quan Manh Manh lắc đầu, ánh mắt vẫn luôn bồi hồi ở phía cổng ra vào đại sảnh.
Cuối cùng, bóng người quen thuộc kia đã xuất hiện, nàng vội vàng đứng dậy vẫy vẫy tay.
Thấy thế, đám người Hạ Dĩnh và Hứa Hiểu Đông đều nhìn về phía cửa ra vào.
Bởi vì đáp ứng tham gia hôn lễ với Manh Bảo, hôm nay Dương Hạo ăn mặc rất chỉnh chu, một bộ âu phục Hermes màu nâu nhạt, đầu tóc cũng được xử lý tỉ mỉ, nhìn qua rất đẹp trai.
“Rất cao nha! Cũng rất đẹp trai!”
Hạ Dĩnh nhỏ giọng phán một câu.
Mà Hứa Hiểu Đông thì vô thức nhíu mày, cơ thể hơi lùi về sau.
Tuy vẫn cách rất xa, nhưng khí thế của đối phương có vẻ rất mạnh, nhìn qua đã biết là người thành công.
Tư thế đi đứng lộ ra vẻ tự tin của người bề trên.
Bàn của đám người Quan Manh Manh cũng khá gần cửa, Dương Hạo liếc mắt đã nhìn thấy Manh Bảo, hắn lập tức bước nhanh qua đó, tiếp đó ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Quan Manh Manh.
“Manh Manh, không giới thiệu một chút sao?’
Hạ Dĩnh vừa đánh giá Dương Hạo, vừa chớp chớp mới với Quan Manh Manh.
“Đúng vậy, phải cho chúng tôi biết là ai cướp hoa khôi của chúng tôi nha!” Có người phụ họa theo.
Quan Manh Manh chép miệng, tiếp đó bắt đầu giới thiệu đám bạn học cho Dương Hạo.
“Dương đại ca, đây là Hạ Dĩnh, đây là Lưu Đình…”
Nàng giới thiệu một vòng, tiếp đó kéo tay của Dương Hạo, thân mật nói: “Bạn trai tôi, Dương Hạo!”
“Chào mọi người.” Dương Hạo khiêm tốn nói: “Có lẽ tôi lớn hơn các vị một chút, mọi người gọi tôi lão Dương là được.”
“Anh Dương, mạo muội hỏi một câu, anh lớn hơn Manh Manh bao nhiêu tuổi?”
Tuy Dương Hạo nói gọi ‘lão Dương’ là được, nhưng Hạ Dĩnh vẫn khách khí gọi anh Dương, dù sao nàng cũng là người đã đi làm rồi, vẫn hiểu chuyện.
“Cô đoán xem?”
Thật ra Dương Hạo không muốn trả lời vấn đề này, có chút đau lòng.
“Tám tuổi?”
Hạ Dĩnh cảm thấy vị này khoảng 30 tuổi, mà Quan Manh Manh là một trong mấy người nhỏ tuổi nhất lớp của họ, năm nay mới 22 tuổi.
Hạ Dĩnh 23 tuổi, đại bộ phận bạn học đều bằng tuổi nàng, cũng có bốn năm người lớn hơn nàng một tuổi.
Dương Hạo cười lắc đầu: “Không đúng. Nhưng đáp án này khiến tôi rất vui vẻ.”
......
Các đại lão 419!!!!
Đầu tháng cầu đề cử, cầu KP!!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận