Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 556: Phụ nữ đều có giá

Chương 556: Phụ nữ đều có giá
“Đinh tổng người ta thưởng thức cô, đó là để mặt đến cô!”
“Mã Văn Văn, tôi đã cho cô cơ hội, là cô không biết quý trọng.”
Thấy Mã Văn Văn từ chối, giọng nam lại truyền ra, nhưng lần này trầm thấp hơn, còn lộ ra vài phần uy hiếp.
“Cảm ơn, cơ hội như vậy vẫn để cho người khác đi! Không có chuyện gì khác thì tôi cúp đây!”
Đối với việc quy tắc ngầm ở chỗ làm việc, thái độ của Mã Văn Văn vẫn rất rõ ràng, nàng nói xong liền cúp máy luôn.
Dù sao đây cũng không phải lần đầu đắc tội với quản lý Tôn này, cùng lắm thì từ chức không làm nữa, cũng phải chén cơm vàng cơm bạc gì, với năng lực và kinh nghiệm làm việc của Mã Văn Văn, tìm một công việc có tiền lương tương đương là không khó.
“Muộn như vậy mà còn có việc?”
Sau khi tố chất thân thể tăng lên, thính lực và thị lực của Dương Hạo đều tốt hơn người thường một chút, hắn lại đứng khá gần Mã Văn Văn, cho nên cũng đã nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện.
Nếu như cha hack chưa ban thưởng, hắn cũng không hỏi đến việc này, Mã Văn Văn đã từ chối thẳng thừng, chắc là có biện pháp đối phó rồi.
Nhưng bây giờ thì khác, Thời trang Y Nhân đã là công ty của Dương Hạo.
Mã Văn Văn là nhân viên của Thời trang Y Nhân, vậy Dương Hạo liền quản chuyện này.
“Thật ra cũng không có gì.”
Mã Văn Văn lắc đầu, cũng không nói chuyện này ra.
“Nếu gặp vấn đề gì trong công việc, cứ nói với anh.”
Thấy Mã Văn Văn không muốn nói, Dương Hạo cũng không hỏi kỹ.
“Ừm, cảm ơn anh rể!” Mã Văn Văn khách khí nói tiếng cảm ơn.
Câu lạc bộ Hào Tước.
Tôn Minh Quân để điện thoại xuống, sắc mặt hơi âm trầm.
Hắn lắc đầu với người trung niên hói đầu đang nhìn mình với ánh mắt mong chờ, nói: “Mã Văn Văn kia không biết điều!”
“Đinh tổng, ngài yên tâm, ngày mai tôi nhất định sẽ trừng trị cô ta!”
Lúc này, Đinh Huy đã uống nhiều rượu, quệt miệng nói: “Hay là anh để cô ta ra giá là được rồi! Tôi không tin thiên hạ này có phụ nữ nào vô giá!”
Tôn Minh Quân gật đầu phụ họa: “Đinh tổng, ngài nói không sai, ngày mai tôi sẽ hỏi một chút!”
“Mấy cô nàng giả bộ đàng hoàng này thật cmn phiền!”
“Ừm, có giá tiền thì nói với tôi một tiếng. Không gạt anh, tôi thật sự rất thích Mã Văn Văn kia!”
Nói xong, Đinh Huy lại cầm chén rượu lên cụng ly với Tôn Minh Quân, tiếp đó ôm ‘tiếp viên’ bên cạnh hỏi: “Em có giá không?”
Tiếp viên bị Đinh Huy ôm nũng nịu một tiếng: “Đinh tổng, người ta không hiểu nha.”
“!0 ngàn, tối nay ra ngoài!” Đinh Huy vỗ vỗ lên bả vai trắng nõn của cô gái.
Cô gái lập tức mặt mày hớn hở đáp lại: “Vậy Đinh tổng phải chờ em tan làm nha.”
Những cô gái làm việc ở Hào Tước tuy có thu nhập cực cao, nhưng cạnh tranh ở câu lạc bộ cao cấp cũng rất quyết liệt, nhiều khi ít khách, một đêm cũng không kiếm được chục ngàn.
Mà vị Đinh tổng này vừa nhìn đã thấy cực kỳ ‘yếu’, ra ngoài chơi cũng chỉ mất 10 phút đồng hồ, lấy chục ngàn vẫn rất đáng giá.
Cho nên sau khi Đinh Huy ra giá, nàng căn bản không do dự.
Dù sao đối với những ‘tiếp viên’ như nàng mà nói, loại thu nhập này mới chiếm đầu to!
Cho nên, các bạn đừng tin mấy câu ‘em không ra ngoài’.
Nàng không ra ngoài, cơ bản chỉ có ba loại khả năng, thứ nhất là tiền không đủ, thứ hai là bạn quá cmn xấu, loại thứ ba chính là nàng đã hẹn khách quen rồi.
Nhận được câu trả lời, Đinh Huy liền cười cười với Tôn Minh Quân, đắc ý nói: “Thấy chưa, tất cả đều có giá!’
“Hắc hắc, vậy ngày mai tôi sẽ hỏi Mã Văn Văn một chút! Nhất định để Đinh tổng được toại nguyện!’
Tôn Minh Quân vội vàng tỏ thái độ.
Hảo Thành Hoa Viên.
Đây là một tiểu khu cũ kỹ.
Vị trí địa lý rất tốt, nằm ngay trung tâm Giang Thành.
Cửa số 3 tòa nhà số 5.
Các hàng xóm vẫn ở dưới lầu hóng mát và nói chuyện như mọi khi.
Lúc này, một chiếc Mercedes G300 màu hồng chậm rãi đi đến, mọi người lập tức đưa mắt nhìn qua.
“Chiếc xe đắt như vậy, sao lại dừng ở đây!”
Một ông chú mặc áo sơ mi kẻ ca rô cảm khái một tiếng.
“Lão Lý, xe này rất đắt à?” Một bác gái cầm quạt hương bồ tò mò hỏi thăm.
“Đây là Mercedes G300, tất nhiên là đắt! Ít nhất cũng phải một hai triệu đấy!”
Có người đã trả lời thay ông chú mặc áo sơ mi ca rô.
“Chắc là đến tìm người!”
“Không đúng, người lái xe không phải lão Mã sao??”
Mercedes G300 ngày càng gần, ông chú mặc áo sơ mi ca rô đã nhận ra Mã Tử Lương đang lái xe, lập tức hiện lên vẻ khó tin.
“Là lão Mã thật!”
“Ồ, lão Mã phát tài rồi à!”
“G300 màu hồng, đây không phải xe của lão Mã!”
Mọi người bàn tán sôi nổi, ông chú mặc áo sơ mi còn đứng lên, ông và Mã Tử Lương đều làm giáo viên ở trường trung học số 9 Giang Thành, là đồng nghiệp kiêm bạn tốt nhiều năm.
Dưới ánh mắt nghi hoặc và kinh ngạc của đám người, Mã Tử Lương đã lái xe đến chỗ đậu.
Trên đường trở về từ Lâm Giang Hoa Viên, Mã Tử Lương thật sự không áp chế được nội tâm rung động, nói với con gái mình muốn thử xe một lần.
Mã Văn Văn tự nhiên không có ý kiến, chủ động nhường vị trí lái cho cha.
“Lão Mã, sao lại lái cả G300 rồi?” Mã Văn Văn vừa xuống xe, Lý Học Dân đã tiến lại gần, vừa đánh giá chiếc G300 màu hồng vừa hỏi.
Không chờ Mã Tử Lương mở miệng, Cát Mẫn đã cười tủm tỉm tiếp lời: “Đây là xe của Văn Văn, lão Mã chỉ lái thử một vòng thôi!”
“Xe của Văn Văn?”
“Văn Văn phát tài rồi à???”
Lý Học Dân vô thức nhìn vào Mã Văn Văn ở ghế lái phụ, trong mắt tràn đầy chấn động.
Có thể nói là ông nhìn Mã Văn Văn lớn lên, cũng biết nàng làm thiết kế trong một công ty thời trang, trước đây không lâu Cát Mẫn còn nhờ ông tìm giới thiệu bạn trai cho Mã Văn Văn.
Kết quả đảo mắt một cái đã lái G300 rồi!
Thật sự là có chút khó ti.
“Phát tài thì không có. Văn Văn chỉ sắp kết hôn thôi! Xe này là nhà trai mua cho Văn Văn.”
Cát Mẫn còn cố tình đề cao âm lượng, sợ Lý Học Dân và mọi người phía sau không nghe được.
“Văn Văn sắp kết hôn?”
“Chị Cát, sao hôm trước chị không nói gì?”
“Kết hôn tặng G300? Nhà bạn trai của Văn Văn cũng quá giàu rồi!”
“Chị Cát, Văn Văn gả vào nhà giàu có à??”
Như Cát Mẫn dự đoán, bà vừa nói xong, mọi người lập tức xôn xao lên.
“Nhà giàu có thì không nói, nhưng điều kiện cũng không tệ!”
Cát Mẫn nói lời khiêm tốn, nhưng vẻ đắc ý trên mặt thì không áp chế được: “Nhà kết hôn của Văn Văn ở bên Lâm Giang Hoa Viên, là loại 246m2!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận