Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 146: Quả thực là hoàn mỹ!

Chương 146: Quả thực là hoàn mỹ!
“Đây là lần đầu tiên tôi đến đây!”
“Xanh hóa thật là tốt!”
Trương Hồng Lệ hạ cửa sổ xe xuống, vừa ngắm nhìn cảnh khuôn viên như công viên bên ngoài, vừa cảm khái.
“Còn phải nói sao, đây chính là khu nhà số một số hai ở Kinh Môn chúng ta.”
Tôn Đức Hải thì đã từng đến đây, một vị lãnh đạo nhật báo Kinh Môn cũng ở đây, nhưng là ở khu biệt thự liên hợp, mà bây giờ xe phía trước đang lái đến khu biệt thự riêng.
“Tiểu Dương này cũng quá giàu rồi!!” Tôn Đức Hải không khỏi cảm khái.
“Biệt thự này phải bao nhiêu tiền?” Trương Khải tò mò hỏi.
“Rẻ cũng phải 5 triệu!”
Bạch Văn Tùng đáp một câu, hắn làm việc ở ngân hàng nên cũng biết không ít kẻ có tiền, trong đó cũng có người ở trong Thành Trung Lộc.
5 triệu??
Trương Hồng Lệ hít một hơi.
Tôn Đức Cương cũng trợn trừng mắt, ông chỉ là công nhân bình thường, tiền lương còn không đến 5000, làm việc quanh năm suốt năm cũng chỉ kiếm được 50.000.
5 triệu, ông không ăn không uống cũng phải mất 100 năm!!
Khi mọi người đang khiếp sợ, chiếc YangWang U8 đã lái vào một sân có hàng rào vây quanh, Trương Khải cũng lái vào theo.
Mọi người xuống xe, tiếp đó vô thức nhìn vào biệt thự phong cách Châu Âu trước mắt.
Lúc trước Dương Hạo cũng chỉ xem qua video do Từ Nhã Lỵ gửi đến, sau khi nhìn thấy vật thật, hắn cũng gật đầu hài lòng.
Thư ký của mình làm việc vẫn rất đáng tin!
“Chú, dì, đây là nhà cháu và Tâm Di mua cho hai người.”
“Trên 3 tầng, 1 tầng ngầm, diện tích sổ đỏ là 480m2, nhưng cộng thêm diện tích đưa tặng, diện tích sử dụng là 650m2, sân trước và sân sau cộng lại cũng hơn 200m2.”
Dương Hạo cười giới thiệu biệt thự này.
Mà đám người Hà Mẫn và Tôn Đức Cương thì đều là mắt trợn trừng, miệng há hốc.
Hai chữ khiếp sợ như dán lên mặt họ.
Ngay cả khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Tâm Di cũng dán đầy hai chữ khiếp sợ.
“Dương đại ca, cái này…”
Tôn Tâm Di kéo tay Dương Hạo để lấy lại bình tĩnh, muốn nói cái gì đó.
Mà Dương Hạo thì lại nhỏ giọng nói: “Người nhà của em chính là người nhà của anh.”
Nghe vậy, Tôn Tâm Di chỉ cảm thấy lỗ mũi ê ẩm.
Thấy thế, Dương Hạo lại trêu ghẹo: “Nước chảy từ mắt thì không dễ chơi nha!”
“Ah…” Tôn Tâm Di nao nao, tiếp đó mới phản ứng lại, khuôn mặt lập tức ửng đỏ.
Lúc này, Trương Hồng Lệ mong chờ hỏi: “Tiểu Dương, có thể vào trong không?”
“Tất nhiên là được, nhà này đã sửa sang xong, có thể vào ở bất cứ lúc nào.”
Nói xong, Dương Hạo kéo Tôn Tâm Di đi về phía cổng chính, tiếp đó nhập mật mã là sinh nhật Tôn Tâm Di.
Mọi người lập tức tiến vào trong biệt thự.
Trang trí nội thất là phong cách Trung Quốc, cực kỳ thích hợp với người ở độ tuổi Tôn Đức Cương và Hà Mẫn.
“Phòng khách rộng quá!”
“A, đây là phòng tập thể hình sao??”
“Trời ạ, phòng bếp còn rộng hơn phòng khách nhà chúng ta…”
Tiến vào biệt thự, Trương Hồng Lệ lập tức đi tham quan bốn phía, đồng thời liên tục cảm khái.
Mọi người còn lại cũng không khác gì mấy, cũng bị chấn động bởi bởi không gian rộng lớn và trang trí xa hoa bên trong.
Chỉ dùng một chữ để hình dung: Giàu!
Giàu kinh người!!
Mọi chỗ đều làm cho người người ta cảm nhận được sự giàu có.
Mỗi một món đồ bên trong tựa như đang nói cho người bình thường biết: Đồ nghèo, mua không nổi đâu!!!
Tổng giá trị căn biệt thự này là 8 triệu, tính theo giá 4000, 5000/m2 ở Kinh Môn, quả thực là giá trên trời.
Nhưng trên thực tế, giá trị của nó vẫn rất cao, bởi vì biệt thự trong Thành Trung Lộc đã có giá hơn 6 triệu rồi.
Mà trang trí biệt thự lại rất đắt, một biệt thự rộng lớn như vậy, trang trí nội thất ít nhiều cũng phải ba triệu, bởi vậy tống giá trị 8 triệu cũng là bình thường.
Dựa theo Từ Nhã Lỵ nói, chủ nhà trang trí xong thì không ở một ngày nào, loại tình huống này không tính hiếm thấy ở các khu nhà cao cấp, bởi vì thời gian trang trí khá lâu, nên trong lúc đó khó tránh khói phát sinh biến cố gì đó.
Lúc này, Tôn Đức Cương chỉ thấy như nằm mơ, không đúng, ngay cả nằm mơ thì ông cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày mình có thể ở trong một căn nhà như vậy.
Cho nên sau khi đi dạo một vòng tầng 1, thừa dịp không có người, ông tự véo mình một cái thật đau, tiếp đó đau đến suýt nữa chửi mẹ.
Là thật!
Không phải do mình uống quá nhiều!
Tôn Đức Cương mình cũng có một người được ở biệt thự!!
Người đàn ông khổ hơn nửa đời này vô thức nhếch miệng cười, làm thế nào cũng không áp chế nổi khóe miệng.
“Anh Cương, anh phát đạt thật rồi!”
“Nhà này… tôi thật sự là nghĩ cũng không dám nghĩ…”
Lúc này, Lưu Hồng Lâm đi đến bên cạnh Tôn Đức Cương và cảm khái vài câu.
“Anh Cương, anh đúng là không uổng công nuôi con gái, dĩ nhiên lại tìm một người con rể như vậy!”
“Nếu tôi có một người con rể như vậy, đi ngủ cũng có thể cười tỉnh!!”
Trương Khải cũng bu lại, tỏ rõ vẻ hâm mộ, ông cũng là người có con gái, nhưng bạn trai chỉ là người bình thường, đừng nói là biệt thự, mà mua nhà cưới vợ cũng vất vả kìa.
Tôn Đức Cương cười không ngậm được miệng, trong lòng lại nghĩ, đừng nói là hai người, tôi cũng không dám nghĩ kìa!
Một bên khác.
Trương Hồng Lệ hâm mộ đến đỏ ngầu cả mắt!
Chính xác mà nói thì không thể dùng từ hâm mộ nữa, càng nhiều hơn là đố kị!
Bởi vì chuyện nhà ở này, trước kia bà luôn có cảm giác ưu việt, vì mấy năm trước đã chuyển vào căn nhà mới hơn 100m2.
Mà sau khi thăm quan biệt thự xong, bà cảm giác nhà mình quả thực là ổ chó.
Không thể so sánh!
Nếu như nhất định phải nói ưu điểm, vậy chính là nhà mình cao hơn, ở tận tầng 25!!
Nhưng cái này có tác dụng mẹ gì!
Người ta là biệt thự, ai đi so chiều cao!
Cái này có khác gì so thị lực với người mù!
“Chị dâu, phải hỏi rõ, nhà này đứng tên ai.”
“Nếu như không đứng tên Tâm Di, vậy thì mọi chuyện đều khó nói.” Trương Hồng Lệ nhìn như đang nhắc nhở, thực tế là hi vọng chuyện như vậy phát sinh, nếu như nhà không đứng tên Tôn Tâm Di, vậy thì trong lòng bà có thể cân bằng hơn chút.
Bởi vì nếu vậy, nhiều nhất cũng là cho mọi người vào ở, một khi xảy ra biến cố gì, vậy thì cuốn gói xéo đi!
Lúc này, Hà Mẫn vẫn đang sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ đến việc này.
Ý nghĩ của bà tương tự với Tôn Đức Cương, luôn cảm thấy như một giấc mơ, không chân thực!1
Trong mọi người, chỉ Tôn Nam Nam là thoải mái nhất, tiểu nha đầu này đã tự chọn phòng cho mình, cuối cùng chọn phòng ngủ chính trên tầng 3, ngoài ban công là một sân thượng rộng khoảng 50m3 vuông.
Tiểu nha đầu này đang quy hoạch sân thượng, đặt ghế mây xích đu gì gì đó, ban ngày có thể lên sân thượng phơi nắng, buổi tối có thể nằm trên xích đu đếm sao!
Quả thực là hoàn mỹ!
Biệt thự quá rộng, mọi người đi dạo một lúc mới xem xong.
Tiếp đó lại ngồi ở phòng khách tầng một và nói chuyện.
Trò chuyện một lát, Trương Hồng Lệ liền hỏi vấn đề mà tất cả mọi người đều tò mò: “Tiểu Dương, căn nhà này bao nhiêu tiền?”
Trên đường Bạch Văn Tùng nói, biệt thự Thành Trung Lộc ít nhất cũng phải 5 triệu, cũng không biết thật hay giả.
“8 triệu.”
Dương Hạo cũng không vòng vo, nói thẳng ra giá cả.
A??
8 triệu!!!
Mọi người đều kinh hãi, mặc dù biết biệt thự không thể rẻ được, nhưng nghe thấy con số 8 triệu này thì vẫn sợ hết hồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận