Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 222: Có phải anh nên tránh đi một chút không?

Chương 222: Có phải anh nên tránh đi một chút không?
Khi Vu Cửu Cửu trở lại phòng bệnh, Vương Tinh Tuyết đang loay hoay chiếc Mate X5 Dương Hạo tặng cho nàng.
Thấy Vu Cửu Cửu trở về, Vương Tinh Tuyết mở miệng hỏi: “Hạo ca tặng?”
“Ừm.” Vu Cửu Cửu gật đầu.
“Quả nhiên là sếp lớn! Vừa ra tay đã là hai chiếc Mate X5, cái này phải hơn 30 ngàn rồi.” Vương Tinh Tuyết cảm thán.
Vu Cửu Cửu lại gật đầu: “Đối với anh ấy mà nói, hai chiếc điện thoại không tính là gì.”
“Cửu Cửu, phải nắm chặt cơ hội, không phải kẻ có tiền nào cũng hào phóng như vậy.” Vương Tinh Tuyết lại căn dặn.
Hai người quen nhau khi Vu Cửu Cửu đi làm thuê trong lúc học đọc học, đã quen biết hơn 10 năm.
Nhưng Vương Tinh Tuyết không học đại học, nàng bỏ học cấp 3 đến Giang Thành làm việc, xem như là người bạn duy nhất của Vu Cửu Cửu, mà nàng cũng là người dẫn Vu Cửu Cửu vào tiệm mát xa.
Nhưng cho dù nàng chỉ là một nhân viên kỹ thuật bình thường, nhưng khi Vu Đông Đông gặp tai nạn, nàng vẫn cho Vu Cửu Cửu vay tiền cứu mạng.
Phải biết, khoản tiền đó là do nàng rửa từng đôi bàn chân một mà tích cóp được!
Mà khi đó các họ hàng thân thích của Vu Cửu Cửu thì lại xa lánh, tránh như tránh tà, chỉ có chú hai làm ruộng ở nông thôn là cho nàng vay 5000.
Cho nên mới nói: Kẻ trượng nghĩa là tầng lớp giết chó, đám phụ lòng đa số là kẻ có học thức.
Những lời này cũng có đạo lý nhất định.
Khi Vu Cửu Cửu cần trợ giúp nhất, người ra tay cứu giúp lại là một kỹ thuật viên trong tiệm mát xa, và một nông dân đang làm ruộng!
Nội khoa.
Phòng 312.
Sắp đến nghỉ trưa.
Một bác sĩ nam khoảng 30 tuổi, mặt đầy nụ cười nói với Quan Manh Manh: “Bác sĩ Quan, phía sau bệnh viện mới mở một quán Nhật, chúng ta đi nếm thử đi, tôi mời.”
Bác sĩ nam này tên là Tiết Hao, đã theo đuổi Quan Manh Manh một thời gian.
Nhưng vô luận là ngoại hình hay tính cách của vị này, đều không phải gu của Quan Manh Manh, thật ra Quan Manh Manh đã từ chối rõ ràng rồi, nhưng Tiết Hoa vẫn chưa từ bỏ.
“Bác sĩ Tiết, anh tìm người khác đi, tôi đã có bạn trai.”
Quan Manh Manh tương đối trực tiếp, nàng lại tỏ thái độ của mình lần nữa.
“Bác sĩ Quan, cô không nên gạt tôi. Tôi đã quan sát rất lâu rồi, ngày nào cô cũng tự tan tầm, nào có bạn trai chứ?” Tiết Hoa nhún vai, lại bổ sung: “Bác sĩ Quan, có thể cô chưa hiểu rõ về tôi, chờ cô hiểu tôi rồi, cô sẽ phát hiện tôi cũng có rất nhiều ưu điểm.”
“Bác sĩ Tiết, xin lỗi, anh không phải gu của tôi.”
Quan Manh Manh lắc đầu.
“Vậy cô thích người thế nào? Tôi sẽ cố gắng thay đổi.”
Tiết Hoa này đúng là liếm chó, Quan Manh Manh đã nói như vậy rồi mà vẫn không chịu từ bỏ.
“Tôi thích người cao ráo, ít nhất cũng phải 1m8 trở lên.”
Thấy đối phương chưa từ bỏ, Quan Manh Manh liền nói điều kiện của mình.
Mà điều kiện đầu tiên này đã pass Tiết Hoa rồi, bởi vì hắn chỉ cao chưa đến 1m75.
“Còn nữa, tôi thích ông chú, thành thục một chút. Tốt nhất còn là tổng tái bá đạo.” Quan Manh Manh lại nói.
Mà Tiết Hoa nghe vậy thì sửng sốt, cuối cùng hắn bĩu môi khinh thường: “Bác sĩ Quan, thứ cho tôi nói thẳng, yêu cầu này cũng quá bất hợp lý rồi. Nào có nhiều tổng tài như vậy! Lại còn cao 1m8 trở lên, tổng tài không quá nhiều tuổi, đây là nằm mơ!”
Cốc cốc cốc.
Tiểu Hoa vừa dứt lời, bỗng nhiên có người gõ cửa phòng.
Thật cửa phòng của Quan Manh Manh chỉ khép hờ, bởi vì Tiết Hoa đến tìm mình, nên Quan Manh Manh cố ý để chừa một khe, tránh hiềm nghi.
Cho nên người gõ cửa này, rất có thể đã nghe thấy hai người đối thoại.
“Mời vào.”
Quan Manh Manh như trút được gánh nặng, nàng rất khó chịu khi ở cùng với Tiết Hoa.
Nàng chuẩn bị cho vị bệnh nhân này hai phút cuối cùng trước khi nghỉ ngơi.
Nhưng mà, khi nàng nhìn thấy ‘bệnh nhân’ tiến vào phòng thì lại ngẩn người.
Tiếp đó liền mừng như điên.
Vị ‘bạn trai tạm thời’ này quả thực là đến quá kịp thời.
Vào phòng, Dương Hạo cười tủm tỉm, hỏi: “Manh Manh, nghỉ trưa chưa?”
Nhưng hắn vừa mở miệng, Tiết Hoa đã ngơ ngác.
Manh Manh?
Mình còn không dám gọi là Manh Manh!
Tên này cmn là ai vậy??
Tiết Hoa vô thức nhìn bệnh nhân vừa tiến vào phòng này, tiếp đó bỗng nhiên lại có một loại cảm giác áp bách đến khó hiểu.
Đầu tiên là đối phương cao hơn hắn nửa cái đầu, dáng người cũng khô ngô rắn rỏi.
Đây chỉ là thứ yếu, người này nhìn qua tuy nhiều tuổi hơn hắn một chút, nhưng khí chất cực kỳ xuất chúng, mặc âu phục đúng là có chút cảm giác tổng tài bá đạo.
“Còn 1 phút nữa.”
Quan Manh Manh cười đáp lại, trên khuôn mặt trắng nõn hiện ra hái cái lúm đồng tiền nhỏ.
Tiết Hoa tò mò hỏi: “Bác sĩ Quan, vị này là?”
“Bạn trai tôi, Dương Hạo.”
Quan Manh Manh lập tức đáp một câu, lá chắn đưa đến cửa, không dùng thì phí.
“A?”
Tiết Hoa ngẩn người, hắn vẫn cho rằng Quan Manh Manh nói bạn trai chỉ là lừa mình.
Không ngờ hôm nay chính chủ lại xuất hiện.
Dương Hạo đi đến bên cạnh Quan Manh Manh, thuận miệng hỏi một câu: “Manh Manh, vị này là?”
“Bác sĩ Tiết, cùng phùng.” Quan Manh Manh đáp.
“Chào bác sĩ Tiết.”
Dương Hạo lập tức tươi cười chào hỏi vị bác sĩ Tiết này.
“A, xin chào.”
Tiết Hoa chết lặng đáp lại, người vẫn mờ mịt.
Bạn trai này nói đến là đến, hơn nữa đối phương hình như cũng cao hơn 1m8, ăn mặc cũng có phong phạm của tổng tài bá đạo.
“Anh Dương, xin hỏi thăng chức ở đâu?”
Tiết Hoa muốn tìm hiểu tình hình của Dương Hạo, sau đó so sánh.
Muốn biết mình thua ở đâu!
“Tập đoàn Nghiệp báo Giang Thành.” Dương Hạo đáp lại.
“Anh Dương là phóng viên??” Nghe thấy Dương Hạo là người của Nghiệp báo Giang Thành, Tiết Hoa lập tức đưa ra phán đoán của mình.
“Không phải.” Dương Hạo lắc đầu.
“Vậy là biên tập?” Tiết Hoa lại hỏi.
“Cũng không phải.” Dương Hạo lại lắc đầu.
“Không phải phóng viên, không phải biên tập??” Tiết Hoa cũng không biết nói tiếp thế nào, trong ấn tượng của hắn thì ngoại trừ phóng viên và biên tập ra, Nghiệp báo Giang Thành chỉ còn một ít nhân viên bàn giấy.
“Bác sĩ Tiết, bạn trai tôi là tổng tài tập đoàn Nghiệp báo Giang Thành!”
Quan Manh Manh trực tiếp công bố đáp án, nàng kiêu căng như vậy chính là vì nhân lúc có Dương Hạo ở đây, giải quyết triệt để ‘hậu hoạ’ Tiết Hoa này, để đối phương hoàn toàn tuyệt vọng.
“Tổng tài Nghiệp báo Giang Thành??”
Tiết Hoa mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, hắn thật sự không ngờ Quan Manh Manh lại có một người bạn trai là tổng tài bá đạo thật!
Bảo sao Quan Manh Manh lại nói tiêu chuẩn cụ thể như vậy, hóa ra là đã có người thật.
Tiết Hoa lại quan sát Dương Hạo một phen, đối phương cũng không khác mấy với những gì Quan Manh Manh vừa miêu tả.
“Manh Manh, mang cho em một chiếc điện thoại.”
Lúc này, Dương Hạo lấy chiếc Huawei Mate X5 cho Quan Manh Manh.
“A? Không phải ngày lễ sao lại có quà rồi?” Quan Manh Manh hơi giật mình.
Dương Hạo thì cười nói: “Không ai quy định không thể tặng quà trong ngày bình thường nha…”
“Hì hì, đúng vậy nha.”
Quan Manh Manh nở nụ cười rực rỡ, đầu tiên là nhìn chiếc hộp, sau đó trực tiếp mở ra.
“Oa, màu tím này đẹp quá!”
Quan Manh Manh rất thích, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp viết đầy sợ hãi lẫn vui mừng.
Mà Tiết Hoa cũng nhận ra chiếc Mate X5 này, giá bán 16.999, nói tặng liền tặng.
Cái này quả thực là có chút giống tổng tài!
Tiết Hoa yên lặng lẩm bẩm, lại nghe Dương Hạo cười nói: “Bác sĩ Tiết, có phải anh nên ra ngoài rồi không?”
“Cuộc trò chuyện tiếp theo, có thể anh không tiện nghe đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận