Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 184: Linh Tuyền Thánh Thể, Di Bảo thăng cấp

Chương 184: Linh Tuyền Thánh Thể, Di Bảo thăng cấp
Quan Giang Lan Đình trực tiếp làm lão Đàm ngẩn ngơ.
Lúc trước ông tìm mọi cơ hội để trang bức, hôm nay lại bị lão Dương chơi cho một vố.
Nhà hơn 200m2 ở Quan Giang Lan Đình!
Còn có chiếc Mercedes E300 mới tinh!!
Đây là dựa vào thực lực để trang bức, ông không có sức chống cự, chỉ có thể bị treo lên đánh.
Nếu cho ông hai thứ này, lão Đàm trực tiếp có thể từ Bức Vương thăng lên làm Bức Đế!
Lão Đàm lại đi quanh chiếc Mercedes hai vòng, trong mắt viết đầy hâm mộ.
Đây mới thực sự là xe mới, còn chưa bóc màng bảo vệ kìa, chứ không phải mua xe second-hand để trang bức!
“Đúng rồi, lão Dương, tiểu Hạo ly hôn rồi cơ mà? Con dâu này ở đâu ra?”
Vừa rồi Dương Quốc Dân nói là con trai và con dâu mua xe, lão Đàm đang khiếp sợ nên quên hỏi việc này.
“Tiểu Hạo lại tìm một người. Cô bé này cái gì cũng tốt, chỉ là nhỏ tuổi, mới 24 tuổi.”
Dương Quốc Dân lại lặp lại lời lúc nữa.
“Tiểu Hạo nhà ông đã 35 rồi! Lại tìm người 24 tuổi?” Lão Đàm lại kinh hãi lần nữa.
“Đừng thấy người ta nhỏ tuổi, nhưng lại rất hiểu chuyện. Còn tặng tôi rất nhiều cần câu… Lão Đàm, ông đừng đi, tôi còn chưa nói xong mà…”
Dương Quốc Dân còn chưa nói xong, lão Đàm đã trực tiếp chạy.
Không chịu nổi!!
Một ngày này: Dương Quốc Dân hiển thánh, một câu ép lui Bức Vương!!
Ừm, vẫn phải lau xe nha!
Dương Quốc Dân lại cắm đầu lau xe.
Một lát sau, bỗng nhiên có người gọi tên ông.
Dương Quốc Dân: “Xe là con trai và con dâu mua, còn có nhà hơn 200m2.”
Hà Ngọc Phân: ???
“Mau lên nhà thu dọn đồ đạc đi!!”
Quan Giang Lan Đình.
Dương Hạo đưa Tôn Tâm Di đi thử giường.
Chất lượng không tệ, sẽ không phát ra âm thanh ‘kẽo kẹt kẽo kẹt’.
Tất nhiên cái này không quan trọng, quan trọng là sau vài ngày giáo dục, công lực của Di Bảo tăng rất nhanh, đã thăng cấp lên ma pháp sư trung cấp.
Dương Hạo chỉ có thể cảm khái một câu, Linh Tuyền Thánh Thể chính là khủng bố như vậy!
Tốc độ thăng cấp quá nhanh.
Dựa theo xu thế bây giờ, chỉ sợ không lâu sau sẽ thăng cấp thành ma pháp sư cao cấp!
Nhưng cấp bậc này mang đến hậu quả là: Tốn giấy, phí khăn lông, cũng phí ga giường!!
Nhưng cái này rất bình thường, tu luyện nha, phải tiêu hao tài nguyên.
Dương Hạo thì rất thích thú.
Hoàng hôn phủ xuống.
Dương Hạo lại đưa Di Bảo đến cửa sổ sát đất trước ban công để tu luyện.
Vừa ngắm cảnh sông óng ánh, vừa tu luyện công pháp, quả thực là có một tư vị đặc biệt.
Chờ quét dọn chiến trường xong, cô tư Dương Tuệ Trân và Lưu Nhã Ny cũng dẫn Hề Hề trở về.
Dương Tuệ Trân và Lưu Nhã Ny vốn định ở khách sạn, nhưng bây giờ có nhà rộng, hai người cũng trực tiếp ở lại đây.
Tôn Tâm Di rất biết kể chuyện, cho nên lúc ngủ Hề Hề liền la hét để dì Tâm Đi ngủ với mình.
Thế là, ‘mẹ kế’ Di Bảo bế Hề Hề lên giường, bắt đầu kể chuyện cho tiểu nha đầu.
Hôm nay Tôn Tâm Di kể cho Hề Hề nghe ‘công chúa Bạch Tuyết’, thật ra Hề Hề đã nghe rồi, nhưng tiểu nha đầu vẫn nghe say sưa ngon lành.
Mà sau khi nghe xong, tiểu nha đầu bỗng nhiên chớp đôi mắt to hỏi Tôn Tâm Di: “Dì Tâm Di, dì là bạn gái ba ba ư?”
“A?”
Tôn Tâm Di không ngờ tiểu nha đầu lại hỏi một câu như vậy, nàng hơi ngẩn người, tiếp đó vẫn gật đầu: “Ừm, sao vậy?”
“Vậy sau này quan hệ của chúng ta có phải sẽ giống như hoàng hậu và công chúa Bạch Tuyết không?” Hề Hề lại hỏi.
“A???”
Tôn Tâm Di lại bị tiểu nha đầu hỏi khó, hoàng hậu cũng là mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết.
Nếu như nàng là Dương Hạo kết hôn, hai người đúng là sẽ có loại quan hệ đó.
“Nếu như chúng ta trở thành mẹ con, dì sẽ không đối xử với Hề Hề như hoàng hậu đối xử với công chúa Bạch Tuyết.” Tôn Tâm Di thành thật nói.
“Hì hì, con tin dì Tâm Di.”
Hề Hề nở nụ cười xán lạn, sau đó lại hỏi: “Dì Tâm Di, vậy con có thể có thêm hai người mẹ không?”
“A???”
Tôn Tâm Di lại bị hỏi cho ngây người, mỗi một vấn đề của tiểu nha đầu này đều là bạo kích!
“Vì sao lại hỏi vậy?” Tôn Tâm Di hỏi lại.
“Bởi vì con cũng muốn dì nhỏ và cô Kỳ Kỳ làm mẹ! Cộng thêm dì Tâm Di, chính là ba người mẹ, vậy con sẽ hạnh phúc hơn các bạn nhỏ khác nhiều, họ chỉ có một mẹ mà thôi.” Hề Hề thành thật nói.
Khi còn ở nhà trẻ, có bạn học nói Hề Hề không có mẹ, tiểu nha đầu không thể phản bác.
Nhưng bây giờ, Hề Hề muốn tự tay lựa chọn ba người mẹ!
Sau này mỗi khi nói đến đề tài mẹ, tiểu nha đầu có thể tự hào nói, mình có ba người mẹ!
Hơn nữa, tất cả mẹ đều rất xinh đẹp!
Dương Hạo đang nói chuyện với cô tư và em họ trong phòng khách, cũng không biết cuộc đối thoại giữa con gái bảo bối và Di Bảo.
Bằng không Dương Hạo nhất định sẽ cảm khái một câu: Cái áo bông nhỏ da chồn này thật là ấm áp nha!!
“Hề Hề thích là được!”
Tôn Tâm Di còn có thể nói cái gì, đương nhiên là chiều theo ý Hề Hề thôi.
Đừng để còn chưa làm mẹ kế, đã đắc tội với con gái bảo bối của Dương đại ca.
Đây không phải là tăng độ khó cho mình sao!
Tôn Tâm Di tiếp đó lại kể cho Hề Hề nghe về Pinocchio.
Chờ kể xong, tiểu nha đầu cũng ngủ thiếp đi.
Tôn Tâm Di kéo chăn cho tiểu nha đầu, tiếp đó rón rén rời đi.
Trở lại phòng ngủ chính, Dương Hạo đang dựa vào giường và trả lời tin nhắn, hôm nay có rất nhiều người nhắn tin cho hắn, trừ mấy ‘em gái nuôi’ ra, còn có cô nàng màu sắc Hoàng Thanh lại mời hắn lần nữa, ngoài ra còn có Mục Dã mời hắn ăn cơm, còn nói sẽ gọi mấy người bạn cấp 3.
Loại họp lớp không có ý nghĩa này, Dương Hạo căn bản không muốn tham gia, nên lại kiếm cớ từ chối.
“Hề Hề ngủ rồi?”
Dương Hạo để điện thoại xuống, ôm Di Bảo vào lòng.
“Ừm, Hề Hề ngủ rất ngon.” Tôn Tâm Di cười nói.
“Điểm này thì giống anh.” Dương Hạo cười cười, chất lượng ngủ của hắn cũng rất tốt.
“Đúng rồi, em kể chuyện gì cho Hề Hề, tiểu nha đầu này hình như rất thích nghe em kể chuyện.” Dương Hạo thuận miệng nói.
“Công chúa Bạch Tuyết và Pinocchio.”
Tôn Tâm Di ngáp một cái, nàng rất mệt mỏi, dù sao lúc nãy còn đánh hai ván bài, còn thi triển ma pháp hệ thủy tận bốn lần, cực kỳ tốn thể lực.
“Công chúa Bạch Tuyết và Pinocchio…! Anh cũng có một câu truyện, em có muốn nghe không?” Dương Hạo cười hỏi Di Bảo trong ngực.
“Được.”
Tôn Tâm Di tựa đầu vào ngực Dương Hạo, ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Dương Hạo hắng giọng một cái, nói: “Có một ngày, Pinocchio và chú lùn chơi trốn tìm, tiếp đó công chúa Bạch Tuyết để Pinocchio trốn dưới váy của mình.”
“Tiếp đó công chúa Bạch Tuyết nói với Pinocchio: Nói láo, nói thật ra, nói láo, nói thật ra…”
“A? Hết rồi??”
Tôn Tâm Di hơi ngửa đầu, nghi ngờ nhìn Dương Hạo.
Bởi vì nàng căn bản không hiểu ý nghĩa của câu truyện này.
Dương Hạo cười.
Trong lòng không khỏi cảm thán: Di Bảo nhà mình dù đã thăng cấp thành ma pháp sư trung cấp, nhưng tư tưởng vẫn quá ngây ngơ.
“Anh biểu diễn cho em xem.”
Dương Hạo nói xong liền chui vào trong chăn.
Rất nhanh, Tôn Tâm Di đã cảm nhận được uy lực của nói láo!!
Cho nên, mọi người nhất định phải làm người thành thật.
Đừng nói dối, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng.
Nói không chừng sẽ chết người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận