Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 189: Ba vị NPC cùng phát lực

Chương 189: Ba vị NPC cùng phát lực
Lúc này, kế toán Lưu và Tôn Khánh Mai vẫn đang nói đến tiền mừng của Dương Hạo, không ngờ người lại trở về rồi.
Thấy chính chủ đến, hai người vội vàng ngậm miệng.
“Dương Quốc Dân, 2000.”
Dương Quốc Dân móc tiền đã chuẩn bị trước và đưa qua.
Kế toán Lưu vừa nâng bút vừa nói: “Anh là đại ca của khoa trưởng Dương?”
“Ừm.” Dương Quốc Dân gật đầu: “Tôi cũng biết chú, kế toán Lưu.”
“Là tôi.” Kế toán Lưu cươi cười.
Mà đúng lúc này, chỉ thấy Dương Hạo lại đưa một chồng tiền đỏ qua, nhỏ giọng nói: “Vương Tuyết Như, 10.000.”
A?
Lại là một cái 10.000??
Tôn Khánh Mai và Điền Miêu Miêu đều hơi giật mình.
Đồng thời cũng cực kỳ khó hiểu, vì sao lúc nãy không đưa luôn?
Thật ra Dương Hạo cũng là bất đắc dĩ, bởi vì phải rời khỏi Giang Thành hai ba hôm, nên hắn nói chuyện đầy tháng cho hai vị NPC Vương Tuyết Như và Mạnh Ngọc Ngọc.
Kết quả thiếu phụ Vương và Mạnh Trà Trà đều nói muốn tham gia tiệc đầy tháng này với hắn.
Bởi vì có Di Bảo ở đây, Dương Hạo tất nhiên sẽ không đáp ứng.
Có điều, hai người vẫn nhờ hắn gửi tiền mừng, đang lo không có cơ hội tiêu tiền, Vương Tuyết Như trực tiếp báo con số 100.000.
Mạnh Trà Trà cũng muốn nịnh nọt Dương đại ca, cũng báo số 100.000.
Ngày hôm qua, thật ra Tôn Tâm Di cũng muốn mừng nhiều hơn.
Cuối cùng, yêu cầu của ba vị NPC bị Dương Hạo bác bỏ, tiếp đó định ra tiêu chuẩn 10.000.
Bằng không mỗi người 100.000 thì đúng là không hợp thói thường!!
“Tiểu Hạo, Vương Tuyết Như này là ai vậy?” Hà Ngọc Phân tò mò hỏi.
Nhờ con trai mình gửi tiền mừng, vậy phải khá thân với con trai mình.
Tất nhiên đây không phải trọng điểm, trọng điểm là mừng tận 10.000!!
Vậy chắc hẳn cũng khá thân với cháu trai Dương Bằng, thế nhưng Hà Ngọc Phân lại không nhận ra cái tên này.
Hơn nữa họ Vương cũng không phải là họ nhà cháu dâu.
“A, là một người bạn.”
Dương Hạo thuận miệng đáp một câu, quan hệ này rất khó giải thích.
Tôn Khánh Mai tò mò hỏi: “Chắc đây cũng là bạn của Đại Bằng nhỉ?”
“A, đúng!” Dương Hạo gật đầu, tiếp đó lại lấy ra một chồng tiền đỏ: “Mạnh Ngọc Ngọc, 10.000.”
A?
Lại 10.000??
Điền Miêu Miêu ở bên cạnh người đã tê dần.
Tôn Khánh Mai cũng vô cùng ngạc nhiên: “Đây cũng là bạn của Đại Bằng?”
“Ừm.” Dương Hạo chột dạ gật đầu.
“Tiểu Hạo, con cũng quen Mạnh Ngọc Ngọc này?” Hà Ngọc Phân tò mò hỏi.
“Quen, là một cô em gái.”
Dương Hạo thuận miệng trả lời một câu, tiếp đó khoác tay lên vai mẹ: “Được rồi, trở về ăn tiệc thôi!!”
Hoàn thành nhiệm vụ, Dương Hạo vội vàng kéo hai người trở về.
Tôn Khánh Mai thì nhịn không được mà cảm thán: “Đại Bằng quen biết mấy người bạn có tiền như vậy từ bao giờ?”
“Đúng vậy, mừng nhiều thật.” Kế toán Lưu cũng gật đầu phụ họa.
“Chưa nghe anh rể nói là có hai người bạn như vậy mà.” Điền Miêu Miêu nhỏ giọng thầm thì.
Mà đúng lúc này, một trong những nhân vật chính, em dâu của Dương Hạo là Điền Toa Toa cười tủm tỉm đi tới, nàng mới sinh con không lâu, dáng người hơi cồng kềnh, nhưng cũng không tệ lắm.
Hôm nay là tiệc đầy tháng của con trai, Điền Toa Toa tự nhiên rất vui vẻ, lúc này mẹ chồng đang bế cháu, nàng liền chạy đến xem một chút, dù sao đều nhận tiền mặt, mà Điền Toa Toa thật ra không quá yên tâm với dì ba Tôn Khánh Mai nhà mình.
“Chị, chị đến đúng lúc. Chị có biết Vương Tuyết Như và Mạnh Ngọc Ngọc không?” Điền Miêu Miêu kéo chị gái hỏi.
“Em lặp lại lần nữa?” Điền Toa Toa thấy hai cái tên này rất lạ lẫm.
“Mạnh Ngọc Ngọc, Vương Tuyết Như!”
Điền Miêu Miêu lặp lại một lần.
“A?” Điền Toa Toa suy nghĩ một chút, tiếp đó mờ mịt lắc đầu: “Không biết, sao thế?”
“A? Chị lại không biết???” Điền Miêu Miêu kinh ngạc: “Hai người này, mỗi người mừng 10.000!!”
“Bao… bao nhiêu cơ???”
Lúc này, đến lượt Điền Toa Toa kinh ngạc, nàng trợn tròn mắt với vẻ khó tin.
“10.000!” Điền Miêu Miêu lặp lại.
“Điều này…” Điền Toa Toa nhìn về phía kế toán Lưu: “Chú Lưu, cháu xem sổ ghi chép một chút.”
Nàng đi đến trước mặt kế toán Lưu, người sau lập tức chỉ chỉ vào hai cái tên Vương Tuyết Như và Mạnh Ngọc Ngọc vừa được viết xuống.
Điền Toa Toa nhíu mày, nàng không hề có ấn tượng gì với hai cái tên này.
Lúc này Tôn Khánh Mai nói: “Chắc là bạn của Đại Bằng.”
“Bằng của anh ấy? Mừng 10.000???”
Điền Toa Toa không khỏi nhớ đến đoạn video ngắn trên mạng.
Nam tử nào đó đăng bài: Con bạn gái cũ đầy tháng, tôi mừng 10.000!
Tiếp đó chồng của bạn gái cũ mang con đi xét nghiệm ADN.
Chẳng lẽ người mừng tiền là bạn gái cũ của chồng mình???
Nhưng cái này không đúng, sau khi hoán đổi vị trí nam nữ trong video, thì hoàn toàn không có vấn đề.
Con là do mình sinh ra, không tồn tại vấn đề không phải con ruột.
Chẳng lẽ bạn gái cũ của chồng mình chỉ muốn tìm cảm giác tồn tại??
Điền Toa Toa vô cùng khó hiểu, liền gọi một cú cho chồng Dương Bằng, người sau đang bận đón khách khứa.
Sau khi bị vợ triệu hoán, hắn lập tức chạy đến: “Sao thế?”
“Anh còn hỏi?” Điền Toa Toa hừ một tiếng, hỏi vặn lại: “Mạnh Ngọc Ngọc là ai??”
“Ai cơ??” Dương Bằng mờ mịt.
“Đừng giả bộ! Mạnh Ngọc Ngọc!” Điền Toa Toa khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm chồng mình.
“A???” Dương Bằng tìm tòi cái tên này trong óc, tiếp đó lắc đầu: “Không có ấn tượng!”
“Không có ấn tượng đúng không? Vậy Vương Tuyết Như thì sao??” Điền Toa Toa lại hỏi.
“Vương Tuyết Như??” Dương Bằng suy nghĩ một chút, tiếp đó lại lắc đầu: “Không biết!!”
“Còn giả bộ?? Không biết mà lại mừng tận 10.000?”
Điền Toa Toa nhếch miệng, nhân định là chồng mình không dám thừa nhận quan hệ với hai người này.
“Cái gì? Mừng 10.000??”
Dương Bằng rất kinh ngạc, hắn nhìn về phía kế toán Lưu: “Chú Lưu, việc này là thật?”
“Nhận được tiền rồi.” Kế toán Lưu gật gù.
“Người trông như thế nào??” Dương Bằng tò mò hỏi.
“Dương Bằng, anh biết giả bộ thật đấy! Không biết người ta thế nào, mà người ta cũng mừng 10.000? Anh cứ nói thẳng đi, có phải bạn gái cũ của anh hay không??”
“Yên tâm, em không giận, em còn phải cảm ơn họ nữa! Nếu anh có 100 người bạn gái cũ như vậy, em còn phát tài kìa!!”
Lúc này, tâm trạng của Điền Toa Toa khá phức tạp, có một loại cảm giác đi đường thấy 100 đồng, thế nhưng tờ 100 đồng kia lại nằm dưới bãi xxx chó.
Nhặt lên, thì có chút buồn nôn.
Không nhặt…
Ừm, không tồn tại khả năng không nhặt!!
Tiền là nhất định phải nhặt!
Nhưng nàng phải khiển trách người nuôi chó không có đạo đức này một phen!
“Bạn gái cũ cái gì? Anh thật sự không biết hai người này!”
Dương Bằng cạn lời, hắn nhìn tên trên sổ ghi chép, nhịn không được mà đậu xanh rau muống: “Vương Tuyết Như, Mạnh Ngọc Ngọc, đây cmn là ai vậy???”
“Chú Lưu, chú còn chưa nói người trông thế nào?” Dương Bằng lại hỏi lại.
“Tôi cũng không biết, người không đến. Là người khác mang tiền đến.” Kế toán Lưu nhún vai.
Lúc này, Điền Miêu Miêu ở bên cạnh xen vào một câu: “Anh rể, là đại ca anh mang tiền đến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận