Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 535: Tôi sẽ không nói gì

Chương 535: Tôi sẽ không nói gì
Phòng nghỉ số 5.
Lúc này Lục Truyền Vũ đang nghỉ ngơi trên ghế sô pha.
Sau khi Hoan Hoan trở về, hắn lập tức hỏi: “Lý Mạn Ny nói thế nào?”
“Không nhận, hình như còn bảo trợ lý trả lại!”
Nghe vậy, Lục Truyền Vũ lập tức nhíu mày.
“Không nhận thì cũng thôi, lại còn muốn trả lại?”
“Hơi quá rồi đấy!”
Là một thần tượng đang hot, Lục Truyền Vũ tự nhiên không thiếu người theo đuổi, 520 có mấy người còn tỏ tình với hắn, chỉ là những cô gái kia không phải loại mà hắn thích.
Hoặc là nói, chơi đùa thì được, nhưng yêu đương thì không.
“Truyền Vũ, tôi đã nói với cậu rồi, đừng có ý đồ với Lý Mạn Ny!”
Người đại diện Phương Cầm cảnh cáo: “Lý Mạn Ny và vị Dương tổng của Thiên Mỹ có quan hệ không cạn, nếu đắc tội với Dương tổng, vậy cuộc sống của cậu sẽ rất khó khăn. . .”
Thật ra nàng đã nói nhiều lần rồi, nhưng không biết vì sao Lục Truyền Vũ vẫn không nghe lời.
“Chị Cầm, tôi chỉ muốn hẹn Lý Mạn Ny đi chơi bài mà thôi, cô ta không nói tôi không nói, họ Dương kia sao biết được!”
Trong phòng nghỉ đều là người của Lục Truyền Vũ, nên hắn cũng không kiêng kị.
Tuy nhiên, hắn vừa dứt lời thì cửa phòng nghỉ bỗng nhiên bị đẩy ra.
Tất cả người trong phòng đều giật mình, đồng loạt nhìn về phía cửa.
Lục Truyền Vũ còn hùng hùng hổ hổ: “Ai cmn không lễ phép như vậy?”
Nhưng sau khi nhìn thấy người đến, hắn lập tức ngẩn ngơ.
“Dương… Dương tổng…”
Lục Truyền Vũ cũng không biết đối phương có nghe thấy lời nói vừa rồi của mình không, nhưng trong lòng lại rất chột dạ, dù sao vị này cũng là chủ của Thiên Mỹ, nếu như bị đối phương nhằm vào, vậy con đường sau này của hắn không tốt được.
“Dương tổng, chào ngài! Tôi là Phường cầm của giải trí Mạch Điền! Ngài đang đi thị sát sao?”
Ngây người giây lát, Phương Cầm vội vàng tươi cười tiến lên nghênh đón.
Dương Hạo quét mắt nhìn Phương Cầm một chút, không đáp lời mà đi thẳng đến trước mặt Lục Truyền Vũ, nhét bó hoa hồng kia vào trong ngực Lục Truyền Vũ: ‘Mạn Ny không nhận, tôi trả lại thay cho cô ấy!”
“A, được!”
Lục Truyền Vũ há to miệng, cũng không biết nói gì.
Phương Cầm thì lại tươi cười giải thích: “Dương tổng, ngài đừng hiểu lầm!”
“Truyền Vũ không có ý gì, chỉ hi vọng Mạn Ny có thể giúp đỡ một chút khi quay chụp thôi!”
Dương Hạo nhìn sang PHương Cầm: “Cô là người đại diện của Lục Truyền Vũ đúng không?”
“Vâng, là tôi!” Phương Cầm gật đầu.
“Quản nghệ sĩ nhà mình cho tốt đi!”
Dương Hạo vứt xuống một câu, trực tiếp quay người rời đi.
Hắn vốn chỉ muốn cảnh cáo Lục Truyền Vũ vài câu mà thôi, nhưng khi chuẩn bị gõ cửa lại nghe thấy những câu kia của Lục Truyền Vũ, Dương Hạo lập tức thay đổi ý định.
Cái này còn cảnh cáo cái rắm!
Trực tiếp chơi chết tên này là xong!
Để con hàng này hiểu cái gì gọi là sức mạnh của tư bản!
“Xong!”
“Lần này xong thật rồi!”
Chờ Dương Hạo rời đi, Phương Cầm chán nản ngồi xuống ghế sô pha, buồn bực không thôi.
Lục Truyền Vũ lấy lại tinh thần, cau mày hỏi: “Chị Cầm, theo chị thì anh ta có nghe thấy không?”
“Khả năng cao là có!”
“Có điều, nghe thấy hay không thật ra cũng không quan trọng, quan trọng là thái độ của anh ta, anh ta nói câu kia, chứng tỏ đã rất tức giận, rất có thể sẽ trả thù!”
Phương Cầm cau mày, nàng lăn lộn trong giới giải trí hơn 10 năm, năng lực nhìn mắt mà nói chuyện rất mạnh, nàng có thể đánh hơi được nguy cơ từ thái độ của Dương Hạo.
Mà trong lòng nàng thì đang mắng to Lục Truyền Vũ: Đáng đời!
Mình đã cảnh cáo đối phương nhiều lần rồi, kết quả lại không nghe lời, lần này đắc tội với đại lão trong ngành rồi nhé!
Những minh tinh bị phong sát hoặc xảy ra chuyện kia, bạn cho rằng đầu là ngẫu nhiên sao?
Ngoại trừ mấy tên tự tìm đường chết ra, đại bộ phận đều có người đẩy ở phía sau, tất cả đều là đắc tội với người không nên đắc tội.
Cái gọi là minh tinh, cũng chỉ là kính lọc trong mắt người bình thường mà thôi, đối với đại lão thì chỉ là con hát, đồ chơi, hoặc là công cụ kiếm tiền cho mình mà thôi.
“Tôi là người của Mạch Điền, coi như anh ta là chủ của Thiên Mỹ, thì có thể làm gì chứ!”
Lục Truyền Vũ tuy hơi sợ, nhưng vẫn vịt chết còn mạnh miệng.
“Thần tượng của ta là chương trình của Thiên Mỹ!”
Phương Cầm trợn mắt nhìn Lục Truyền Vũ một chút, tên này hoàn toàn không rõ tình hình, ngay cả chương trình này là của nhà nào cũng quên.
Coi như không đề cập đến chương trình này, người ta cũng là tổng tài của Thiên Mỹ, địa vị cực cao trong ngành giải trí, muốn chơi chết một thần tượng còn không phải đơn giản?
“Việc này tôi phải báo với Trương tổng!”
Phương Cầm cầm điện thoại đi ra phòng nghỉ, Trương tổng trong miệng nàng chính là người quản lý bộ nghệ sĩ của giải trí Mạch Điền, Trương Học Đông.
Nghệ sĩ của công ty đắc tội với đại lão trong ngành, đương nhiên phải báo lên trên.
Một bên khác.
Sau khi rời khỏi phòng nghỉ của Lục Truyền Vũ, Dương Hạo gọi điện thoại cho Phùng Trùng.
“Dương tổng, ngài có gì dặn dò?”
Phùng Trùng nghe máy rất nhìn, tuy không nhìn thấy đối phương, nhưng từ giọng nói có thể cảm giác được, đối phương rất có thể đang khom người.
“Anh biết Lục Truyền Vũ không?”
“Tôi muốn tên này biết mất khỏi giới giải trí!”
Dương Hạo cũng không nói nhảm, mà nói thẳng yêu cầu của mình.
Năng lực nghiệp vụ của Phùng Trùng là cấp A, lại là người từng trải trong ngành này, chắc chắn sẽ có biện pháp làm mấy chuyện này.
“A? Lục Truyền Vũ??”
Nghe thấy yêu cầu của Dương Hạo, Phùng Trùng hơi sửng sốt một chút, hắn không ngờ Dương Hạo gọi điện thoại cho mình lại là vì việc này.
Dương Hạo hỏi: “Không dễ làm?”
“Đối phương là thần tượng đang hot, có độ khó nhất định! Tôi có thể thử một lần, nhưng… có thể sẽ tốn khá nhiều tiền. . .”
Loại việc này, Phùng Trùng cũng không dám đánh cược, chỉ có thể nói thử một lần.
“Tiền không phải vấn đề, có tin tức thì nói cho tôi!”
“Vâng Dương tổng, tôi sẽ báo cho ngài sau!”
“Ngoài ra, liên hệ nghệ sĩ có thể đảm nhiệm chức ban giám khảo thay cho Lục Truyền Vũ đi!”
Dương Hạo lại dặn dò một câu rồi mới cúp máy.
Mà Vương Giai vẫn đi theo sau lưng Dương Hạo thì lại choáng váng, thật ra nàng không cố tình nghe lén, nàng chỉ đi theo Dương Hạo trở về mà thôi, đối phương gọi điện cũng không tránh nàng.
Cô bé thông minh này biết Dương tổng không coi nàng là người người, cho nên không sợ nàng truyền ra ngoài.
Trên thực tế, Dương Hạo căn bản không quan tâm chuyện này có truyền đến tai Lục Truyền Vũ hay không, dù sao sau khi chuyện xảy ra, đối phương cũng sẽ biết là hắn làm.
Vương Giai tất nhiên không biết ý nghĩ của Dương Hạo, yếu ớt nói một câu: “Dương tổng, tôi sẽ không nói gì!”
“Ừm!”
Dương Hạo chỉ gật đầu, tiếp đó đi vào phòng nghỉ của Lý Mạn Ny.
Bạn cần đăng nhập để bình luận