Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 497: Sao mặt cô đỏ vậy?

Chương 497: Sao mặt cô đỏ vậy?
Rời khỏi khách sạn, Dương Hạo quay trở về Tinh Vân Loan.
Lúc này Hề Hề đã ngủ, Dương Hạo đi đến trước giường của tiểu nha đầu, mổ một cái lên khuôn mặt mũm mĩm kia, lại yên lặng nhìn một lúc, rồi mời đi ra ngoài.
Nhưng hắn vừa đi ra khỏi phòng.
Tiểu bảo mẫu Giang Ngọc Kỳ cũng đi ra khỏi phòng mình.
Tất nhiên, đây không phải trọng điểm!
Trọng điểm là hôm nay tiểu bảo mẫu Giang Ngọc Kỳ mặc một bộ hầu gái!
Đồng thời còn là loại hầu gái không nghiêm chỉnh kia, chính là loại có thuộc tính gia tăng tình thú!
“Chủ nhân, ngài trở về rồi.”
Tiểu bảo mẫu tiến lại gần Dương Hạo, nũng nịu bên tai hắn: “Người ta rất nhớ chủ nhân. . .”
Hử?
Dương Hạo híp mắt nhìn tiểu bảo mẫu, cười trêu nói: “Đây là mưu đồ đã lâu nhỉ?”
“Chủ nhân, thích không?”
Tiểu bảo mẫu duỗi đôi tay trắng nõn tựa như củ sen, ôm lấy cổ của Dương Hạo.
“Ừm, rất thích! Nhất định phải ban thưởng cho em mấy trăm triệu!!”
Dương Hạo nói xong liền bế tiểu bảo mẫu đến ban công.
Ánh trăng sáng chiếu rọi trên ban công rộng lớn, hai bóng người lúc thì dính vào nhau, lúc thì tạo thành những tư thế mà trẻ nhỏ không thể hiểu được.
Trên lầu.
Tiêu Ngâm Thu vừa trở về nhà sau khi quay xong một bộ phim, công việc tiếp theo của nàng khá nhàn nhã, chính là đi làm giám khảo cho chương trình ‘Thần tượng của ta’. (Ái đậu của ta)
Đối với nàng mà nói, đây cũng là một tài nguyên rất không tệ, có thể gia tăng địa vị của nàng ở trong ngành.
Dù sao không phải nghệ sĩ nào cũng có tư cách làm giám khảo, mà có thể làm giám khảo, chứng tỏ được mọi người tán thành ở lĩnh vực của mình.
Đương nhiên, loại tán thành này chỉ mang tính chủ quan, nhất là đối với diễn viên ở độ tuổi của Tiêu Ngâm Thu, đại bộ phận các chương trình đều chọn những người có địa vị hoặc làm việc lâu năm trong ngành để làm giám khảo, như vậy sẽ cho người cảm giác đáng tin hơn.
Nhưng chương trình ‘Thần tượng của ta’ này là của Truyền thông Thiên Mỹ, để Tiêu Ngâm Thu đi làm giám khảo, cũng coi như biến tướng trợ giúp nàng gia tăng địa vị, cho người ta một loại ấn tượng như: Nàng đã có thể làm giám khảo rồi.
Lúc này, Tiêu Ngâm Thu đang nằm trên ghế đu ở ban công nhà mình, hưởng thụ ánh trăng ôn nhu và sự tĩnh lặng của ban đêm.
Mà khi nàng đang nhắm mắt dưỡng thần, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến âm thanh khác thường.
( nhớ Tiêu Ngâm Thu ở tầng dưới, nhưng tác viết vậy nên mình cứ để thế, nếu sai sửa sau)
Ban đầu nàng còn không phản ứng kịp, cho là hàng xóm đang làm gì đó, nhưng rất nhanh nàng đã cảm giác được âm thanh này có chút là lạ.
Ừm, cái này. . .
Tiêu Ngâm Thu hơi nhíu mày, nàng biết bên dưới là nhà sếp tổng của mình.
Nói cách khác.
Hàng xóm đang chế tạo ‘tạp âm’ này chính là sếp tổng nhà mình!
Nàng còn biết trong nhà sếp tổng còn có một tiểu bảo mẫu có khuôn mặt và vóc dáng không kém hơn mình.
Cho nên, nếu như không đoán sai…
Người đang vận động với sếp tổng, chính là tiểu bảo mẫu kia!
Quả nhiên không phải bảo mẫu đứng đắn gì!
Tiêu Ngâm Thu yên lặng oán thầm, nàng đứng lên, chuẩn bị trở về phòng.
Nhưng âm thanh dưới lầu lại càng ngày càng quyết liệt hơn, mê người hơn.
Tiêu Ngâm Thu vô thức dừng bước, lại liếc mắt nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, ngọn lửa hóng chuyện dấy lên trong lòng nàng.
Sếp nhà mình sẽ được bao lâu đây??
Đây là một vấn đề rất thú vị!
Tiêu Ngâm Thu hít sâu một hơi, lại ngồi xuống ghế nằm!
Tiếp đó, nàng bắt đầu hăng hái tính giờ, Tiêu Ngâm Thu là người không có kinh nghiệm ở phương diện này, nhưng cái này không đại biểu cho việc nàng không biết những chuyện này, thời đại ngày nay có quá nhiều con đường để hiểu những chuyện này, Tiêu Ngâm Thu cũng cất giữ hai trang web đáng xấu hổ kia!
Thỉnh thoảng cũng sẽ mở ra xem một chút.
Trùng hợp là chiều nay nàng vừa mới xem xong, thân thể còn có chút phản ứng.
Lúc ấy cách làm của Tiêu Ngâm Thu là đi tắm nước lạnh, trấn áp ngọn lửa trong nội tâm.
Nhưng cảnh tượng bây giờ, lại kích thích hơn nhiều so với video!
Cuối cùng, song phương cũng chỉ cách nhau một bức tường mà thôi!
Nàng không chỉ có thể nghe thấy âm thanh đánh bài của đối phương, mà còn có thể nghe thấy lời nói của hai người.
Ví dụ như tiểu bảo mẫu nói: Chủ nhân xxx…
Tiếp đó, sếp nhà mình sẽ cười hề hề hỏi: Có thích hay không xxx…!
Nghe đối thoại ở bên dưới, gương mặt của Tiêu Ngâm Thu càng ngày càng đỏ, cặp đùi đẹp thon dài kia cũng vô thức khép chặt lại.
Ánh mắt nàng trở lên mê ly, hàm răng khẽ cắn môi đỏ, đã sắp không phong ấn được ngón tay ngọc ngà của mình!
Nửa tiếng sau.
Dưới lầu đã bình tĩnh lại.
Tiêu Ngâm Thu dùng khăn ướt lau ngón tay, tiếp đó bước nhanh vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, mặc cho dòng nước cọ rửa thân thể có lồi có lõm của nàng.
Tuy nhiên, tâm trạng của nàng lại cực kỳ phức tạp, bởi vì vừa rồi trong đầu của nàng lại xuất hiện hình tượng của sếp tổng nhà mình.
Có lẽ là bởi vì nghe thấy âm thanh của sếp đi!
Cho nên nó mới hóa thành hình tượng đó.
Trong lòng Tiêu Ngâm Thu đang nghĩ, nàng và Dương Hạo thật ra gặp nhau không nhiều, nhưng Dương Hạo lại để lại cho nàng một ấn tượng rất sâu.
Sau khi Truyền thông Thiên Mỹ rơi vào tay vị sếp này, nàng mới được trả lại tự do, sự nghiệp cũng có khởi sắc!
Ban đầu Tiêu Ngâm Thu còn tưởng Dương Hạo cho nàng tài nguyên là muốn quy tắc ngầm nàng.
Kết quả thời gian dài như vậy, Dương Hạo cũng không có bất kỳ yêu cầu quá đáng nào, nói chính xác ra là không có yêu cầu gì!
Điều này khiến cho nàng có ấn tượng rất tốt với Dương Hạo, cảm thấy vị sếp này đúng là dòng nước trong trong ngành giải trí.
Tiêu Ngâm Thu đã trải qua quá nhiều lần ám chỉ quy tắc ngầm, trong ngành giải trí thì quy tắc ngầm là quá phổ biến, cho nên Tiêu Ngâm Thu vẫn luôn nghĩ đến chiều hướng xấu nhất, luôn cảm thấy đối phương cũng sẽ coi trọng khuôn mặt và vóc dáng của mình!
Nhưng sự thật đã được chứng minh, Dương Hạo chưa bao giờ tìm lý do công việc để chủ động tìm nàng!
Ừm, vị sếp này cũng không tệ lắm!
Chỉ là bên cạnh có quá nhiều mỹ nữ!
Tiêu Ngâm Thu yên lặng suy nghĩ.
Sáng sớm hôm sau.
Tiêu Ngâm Thu đi thang máy xuống lầu, kết quả thang máy mới xuống được một tầng thì đã dừng lại.
Cửa thang mở ra, một khuôn mặt quen thuộc chiếu vào trong mắt của Tiêu Ngâm Thu.
“Dương tổng, chào buổi sáng!’
Ngây người giây lát, Tiêu Ngâm Thu tranh thủ thời gian lên tiếng chào hỏi.
“Chào buổi sáng!”
Dương Hạo gật đầu một cái, tùy ý liếc nhìn Tiêu Ngâm Thu một chút, tiếp đó trên mặt hắn hiện ra vẻ kinh ngạc: “A, sao mặt cô lại đỏ vậy??”
Bạn cần đăng nhập để bình luận