Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 267: Thành cổ Tinh Tuyệt

Chương 267: Thành cổ Tinh Tuyệt
Dương Hạo nhìn lướt qua đám khách hàng khác, tiếp đó liền ngẩn người, bởi vì dường như tất cả khách hàng đều là người của Nghiệp báo Giang Thành.
“Dương tổng, chào buổi sáng!”
Khi Dương Hạo đang ngẩn người, Ngụy Chính Nghĩa mặt đầy nụ cười đi ra.
“Lão Ngụy, chuyện gì đây?”
Sau khi nhìn thấy Ngụy Chính Nghĩa, Dương Hạo đã hiểu ra, đám người này quá nửa là Ngụy Chính Nghĩa gọi đến ủng hộ, nhưng vẫn phải hỏi một câu.
“Tôi nghe thư ký Từ nói Dương tổng mở tiệm lẩu, vừa hay bộ nhân sự muốn teambuilding, cho nên liền chọn tiệm lẩu của Dương tổng.” Ngụy Chính Nghĩa cười nói.
“Từ Nhã Lỵ nói cho anh?”
“Ừm.” Ngụy Chính Nghĩa gật đầu: “Dương tổng, ngài đừng trách thư ký Từ, tôi chỉ vô tình nghe thấy thư ký Từ và thư ký Tôn trò chuyện, cho nên cố tình hỏi thư ký Từ thôi.”
“Được rồi, có lòng.”
Dương Hạo vỗ vỗ lên bả vai của Ngụy Chính Nghĩa.
Hắn coi như được trải nghiệm cảm giác thoải mái khi được nịnh bợ rồi, khi xử lý chuyện của Lý Mạn Ny, Ngụy Chính Nghĩa cũng đã thể hiện công lực nịnh bợ của mình rồi.
Nhưng Dương Hạo còn đánh giá thấp vị Ngụy tổng này, nếu nịnh bợ có đẳng cấp, vị này tuyệt đối phải là cấp Thách Đấu!
“Anh Hạo, anh đến rồi.”
Từ Mỹ Trúc vẫn bận rộn, lúc này mỉm cười đi ra.
Dương Hạo gật đầu: “Ừm, chuẩn bị nghi thức khai trương chưa?”
“Đã chuẩn bị xong, em còn làm nghi thức cắt băng nữa!” Từ Mỹ Trúc đáp.
“Được.”
Dương Hạo chỉ chỉ Ngụy Chính Nghĩa bên cạnh: “Vị này Ngụy tổng của tập đoàn Nghiệp báo Giang Thành, lát nữa cũng để anh ấy lên cắt băng.”
“Ok!”
Từ Mỹ Trúc gật đầu, nàng hơi kinh ngạc với thân phận của Ngụy Chính Nghĩa, nửa tiếng trước vị này dẫn một đám người đi vào trong tiệm, không ngờ lại là phó tổng của tập đoàn Nghiệp báo Giang Thành.
Mà nghe thấy Dương Hạo nói vậy, Ngụy Chính Nghĩa lại làm bộ như được yêu mà sợ: “Dương tổng, cấp bậc của tôi quá thấp, không dám tham dự!’
Dương Hạo cười xua tay: “Lão Ngụy, anh nói gì thế! Đường đường là phó tổng tập đoàn Nghiệp báo Giang Thành, cấp bậc còn thấp à!”
“Được, vậy tôi nghe Dương tổng.”
Ngụy Chính Nghĩa vội vàng gật đầu, tuy Ngụy Chính Nghĩa không biết vì sao đường đường là tổng tài Nghiệp báo Giang Thành mà lại đi mở một tiệm lẩu nho nhỏ.
Nhưng nếu lãnh đạo đã mở tiệm, như vậy là cấp dưới thì nhất định phải đến ủng hộ rồi!
Trong nghi thức cắt băng.
Ngụy Chính Nghĩa vui vẻ ra mặt, còn đăng ảnh chụp chung với Dương Hạo lên vòng bạn bè, nói là hỗ trợ tuyên truyền.
Thật ra, với thân phận của Ngụy Chính Nghĩa, tham gia nghi thức cắt băng của một tiệm lẩu là rất mất giá, nếu đây không phải tiệm của Dương Hạo, đánh chết hắn cũng không tham gia.
Mà một người anh em chơi khá thân với Ngụy Chính Nghĩa còn gửi tin nhắn trêu: Ngụy tử, bây giờ còn nhận cả việc đi cắt băng cho tiệm lẩu à.
Ngụy Chính Nghĩa trực tiếp diss lại: Ông hiểu cái rắm gì, đây là tiệm do tổng tài tập đoàn chúng tôi mở đấy!
Đừng nói, có Ngụy Chính Nghĩa dẫn người đến ủng hộ, tiệm lẩu trông rất đông đúc, ban đầu chỉ có người của bộ nhân sự, chờ đến giờ cơm, lưu lượng người trên phố thương mại ngày càng nhiều, thấy tiệm lẩu mới mở này đông như vậy, lại có chương trình khuyến mại nhân dịp khai trương, chẳng mấy chốc đã xuất hiện tình huống xếp hàng chờ bàn.
Có lẽ đây cũng là cái gọi: HIệu ứng bầy cừu.
Mà Ngụy Chính Nghĩa cũng là người có ánh amwts, mắt thấy ngày càng nhiều người xếp hàng, hắn vội vàng gọi mọi người rút lui, nhường chỗ cho khách.
Trước khi đi, Ngụy Chính Nghĩa còn làm tấm thẻ hội viên, cũng nạp 10.000.
Buổi trưa, Tôn Tâm Di và Từ Nhã Lỵ cũng đến ủng hộ.
Mà hai vị mỹ nữ này xuất hiện đã hấp dẫn không ít ánh mắt của thực khách, thậm chí còn có không ít người bắt đầu rục rịch, chuẩn bị tiến lên xin wechat.
Nhưng rất nhanh bọn họ đã buồn bực, bởi vì mỹ nữ xuất chúng nhất kia vừa đến cửa hàng đã khoác tay ông chủ, dáng vẻ rất thân mật.
Đó hiển nhiên là bà chủ tiệm, nhưng để mọi người vui mừng là, một mỹ nữ khác giống như là danh hoa vô chủ.
“Dương đại ca, Toa Toa nói trưa nay sẽ đến Giang Thành, anh biết chứ?”
Sau khi ngồi xuống bàn trống trên tầng hai, Tôn Tâm Di mở miệng hỏi, Toa Toa trong miệng nàng chính là em dâu của Dương Hạo.
Hôm thứ hai Tôn Tâm Di đã nói đến chuyện này.
“Tối hôm qua Đại Bằng có nhắn tin cho anh, nếu không em nói thì anh cũng quên mất.”
Tối hôm qua em họ Dương Bằng đã nhắn tin cho hắn, nói là hôm nay sẽ đến Giang Thành, nhưng tối hôm qua hắn bận rộn quản lý thời gian, mà phải đến tối thì bình mana nhỏ mới hết tác dụng, nên quên mất.
“Dương đại ca, hôm nay anh rất bận, để em đi đón họ cho.” Tôn Tâm Di lại mở miệng nói.
“Cũng được, em trực tiếp đưa họ đến tiệm lẩu ăn tối đi, đến thì nói cho anh.”
Dương Hạo cũng muốn đi đến em họ, nhưng lúc này dược hiệu của bình mana nhỏ lại xông lên, phải xử lý một chút.
Hắn gửi tin nhắn cho quái rừng tương đối máu trâu là Natasha, hỏi thăm địa chỉ của đối phương, tiếp đó liền lái xe đến đó.
Vị gái tây này ở nhà trọ Tân Hằng, vị trí địa lý của nhà trọ này khá tốt, đều là phòng trọ 40, 50m2, trang trí còn rất có phong cách, nên rất được người trẻ tuổi hoan nghênh.
Mà loại nhà trọ này thuộc về nhà trọ thương nghiệp, quyền tài sản 40 năm, bởi vậy giá bán tương đối rẻ, tiền thuê cũng không đắt.
Điều này khiến cho nhà trọ Tân Hằng có một lượng lớn ‘hot girl mạng’, các nàng lợi dụng mạng lưới truyền thông xã giao phát triển để lăng xê bản thân, tiếp đó tiến tới một cuộc hẹn hò mà hai bên đều không biết tên nhau.
Cho nên nhà trọ Tân Hằng còn được gọi là ‘thành cổ Tinh Tuyệt’, nói là dù các anh chàng shipper đi vào, cũng phải để lại 400.
Bởi vậy nên hoàn cảnh bên này không tốt lắm, cũng có thể hình dũng bằng mấy chữ: chợ bán thịt cỡ lớn.
Khi chờ thang máy, Dương Hạo gặp một cô gái mặc váy bó, trang điểm đậm, còn có thể nhìn thấy một góc của hình xăm bươm bướm trên ngực, bên cạnh là một người đàn ông trung niên hói đầu, hai người không giao lưu gì, vừa nhìn đã biết là không quen.
Tuy nhiên, khả năng cao là do lần đầu gặp mặt, lát nữa lên lầu thì hai người sẽ giao lưu ‘sâu’ hơn.
Loại tình huống này quá phổ biến ở thành cổ Tinh Tuyệt rồi.
Nhưng đúng dịp là, Dương Hạo và hai người lại lên cùng một tầng, mà còn ở sát vách nhau, cô gái này và người đàn ông trung niên tiến vào phòng 1607.
Mà địa chỉ Natasha gửi cho Dương Hạo là 1608.
“Honey, em đang định xuống lầu đón anh đây!”
Lúc Dương Hạo gõ cửa phòng, Natasha đã đi giày cao gót, còn trang điểm nhẹ nhàng, nhin qua có vẻ như chuẩn bị ra ngoài.
“Rất dễ tìm.”
Dương Hạo vào nhà, thuận tay đóng cửa lại.
Natasha đang định cởi giày cao gót, lại bị Dương Hạo ngăn cản: “Đừng cởi…”
Dương Hạo cảm thấy cách ăn mặc của vị quái rừng ngoại này rất có lực hấp dẫn, có phòng tình dị vực, cũng có chút hơi thở phong trần.
Natasha cười một tiếng, lập tức hiểu ý của vị kim chủ ba ba này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận