Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 248: Anh Dương, hay là uống trà sữa nhé?

Chương 248: Anh Dương, hay là uống trà sữa nhé?
Hôm sau.
Dương Hạo hoàn thành việc chuyển giao Câu lạc bộ Hào Tước dưới sự chứng kiến của công ty luật.
Công ty luật này còn khá thú vụ, Dương Hạo nhớ lúc ở trong game thì công ty này khá tương tự với một nơi như sảnh giao dịch, thu mua và bán sản nghiệp đều hoàn thành ở nơi này.
Không ngờ công ty luật này cũng chiếu vào hiện thực, công năng cũng không khác trong game là mấy.
Mà sau khi lấy được quyền sở hữu Câu lạc bộ Hào Tước, Dương Hạo lập tức nghĩ đến vấn đề kinh doanh.
Hắn không hiểu gì về kinh doanh Câu lạc bộ, cần một nhân tài am hiểu kinh doanh mặt này.
Tiếp đó, hắn lại nhớ đến Cô nàng màu sắc rất am hiểu làm không khí kia.
Đó là một người phụ nữ rất quyết đoán lại có tầm nhìn, bây giờ thậm chí còn giúp Dương Hạo nuôi Vu Cửu Cửu nữa kìa.
Ừm, có thể tâm sự với Cô nàng màu sắc.
Nghĩ đến đây, Dương Hạo trực tiếp gửi tin nhắn cho Cô nàng màu sắc.
Tiệm mát xa Hồng Lãng Mạn.
Hoàng Thanh vừa đến văn phòng.
Buổi sáng là thời điểm vắng khách nhất ở đây, thậm chí có thể nói là không có khách, chỉ có vài người khác ngủ lại tối qua đang rời đi.
“Chị Thanh, hôm nay Vu Cửu Cửu lại xin nghỉ, chị thật sự muốn nuôi cô ta mãi à?”
Lúc này, ‘má mì’ Diệp Vi đang ngồi đối diện Hoàng Thanh.
Nàng là quản lý bộ phục vụ, mà lúc trước Hoàng Thanh cho Vu Cửu Cửu làm chức trợ lý quản lý bộ phục vụ, nói là giúp đỡ Diệp Vi, nhưng thực ra là một chức vị ăn không tiền lương.
Dù sao Vu Cửu Cửu cũng không am hiểu việc quản lý kỹ thuật viên.
“Cứ nuôi đã! Dù sao cô ấy cũng là người của anh Dương.” Hoàng Thanh nhún vai.
“Thế nhưng mà… anh Dương kia rất lâu rồi không đến. Nói không chừng người ta đã quên chuyện chị nuôi tình nhân giúp mình rồi! Quá thua thiệt!” Diệp Vi lắc đầu.
“Kết thiện duyên thôi! Phải nhìn xa một chút, dù sao cũng không đáng bao nhiêu tiền.” Hoàng Thanh khinh thường.
“Chị là đang cược!” Diệp Vi nhếch miệng: “Hơn nữa, em cho rằng khả năng cao chị sẽ thua, nói không chừng vị Dương tổng kia còn quên mất một người tên Vu Cửu Cửu rồi!!”
“Dù sao người như anh ta cũng có rất nhiều phụ nữ vây quanh.”
Hoàng Thanh không trả lời, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn làm việc, thật ra nàng đang cân nhắc những lời này của DIệp Vi.
Hơn nữa Diệp Vi nói không sai, nàng đang cược.
Hoàng Thanh tự nhận mình nhìn người rất chuẩn, nàng cảm thấy Dương Hạo là loại người trượng nghĩa.
Mình giúp Dương Hạo nuôi tiểu tình nhân, ít nhiều gì cũng sẽ cho mình chút lợi ích.
Mà khi Hoàng Thanh đang suy tư, bỗng nhiên có một tin nhắn, người nhắn là ‘anh Dương’!
“Ô, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!”
Hoàng Thanh nở nụ cười, tiếp đó liền mở tin nhắn ra xem.
“Là Dương tổng?” Diệp Vi tò mò hỏi một câu.
“Anh ta hỏi tôi có ở tiệm không, hình như muốn đến đây ủng hộ.”
“Sớm sáng mà đã có hứng??” Diệp Vi cười: “Có cần em gọi Tiểu Lại và Thần Hi không?”
Hai người nàng nói coi như là nhân viên đầu bảng ở Hồng Lãng Mạn, nhưng họ vừa làm ca đêm qua.
“Không cần, chờ anh ta đến rồi tính.”
Hoàng Thanh khoát tay, nàng còn nhớ Dương Hạo căn bản không lên lầu ba, chắc là không có hứng thú với mấy chiếc xe công cộng này.
“Vậy em chờ một chút rồi ngủ rồi, xem xem vị Dương tổng này muốn làm gì.”
Diệp Vi nhún vai, tiếp đó lại nhìn về phía Hoàng Thanh, cười trêu: “Chị Thanh, không lẽ mục tiêu của anh ta là chị? Em nhớ lần trước là hơn 40 phút nha! Chị chịu nổi không?”
Vị mỹ nữ nhân tạo này một lời không hợp liền lái xe.
Hoàng Thanh châm điếu thuốc, chậm rãi phun một ngụm khói, rồi mới khinh thường nói: “40 phút mà thôi, cũng không phải bốn tiếng!”
“Còn 4 tiếng, chị không sợ sưng lên à.”
“Nếu anh có ta bản lĩnh đó, vậy tôi sợ cái gì!”
Hai cô gái cô một câu tôi một câu, giao phong như hổ sói.
Thật ra tại phương diện lái xe này, nhiều khi đàn ông còn không bằng phụ nữ.
Không tin thì đọc những bộ sách cấm trên mạng đi, tác giả nữ viết kinh khủng hơn tác giả nam nhiều.
Hai cô gái trêu chọc nhau một lúc, khoảng 20 phút sau, Hoàng Thanh nhận được tin nhắn của Dương Hạo, nói là đã đến.
Nàng vội vàng đi ra ngoài đón, tiếp đó lại đưa Dương Hạo vào văn phòng của mình.
“Anh Dương, uống trà hay cà phê.”
Diệp Vi cười tủm tỉm hỏi, phụng sự đến làm nhân vật phục vụ viên.
“Trà đi.”
Dương Hạo ngồi trên sô pha, thuận miệng đáp một câu.
“Ok…”
Diệp Vi cười tủm tỉm gật đầu, tiếp đó liền đi đến quầy, bắt đầu pha trà.
Đây vốn là đạo đãi khách rất bình thường, nhưng người phụ nữ Diệp Vi này lại có ý muốn thông đồng với Dương Hạo, lúc này nàng mặc một chiếc váy bó thấp ngực, kết quả còn cố tình kéo cổ áo xuống, lộ ra hai cái bán cầu trắng lòa, thỉnh thoảng con run lên một cái.
Dương Hạo chỉ liếc qua một cái, tiếp đó liền cảm thấy hơi say sữa.
Trong lòng thì oán thầm: Cô cmn có thể đừng run run không!
Dương Hạo khó mà nói ra miệng, nhưng Hoàng Thanh thì đã mở miệng thay hắn: “Vi Vi, cô có thể thu liễm một chút không!”
“Người ta đang pha trà cho anh Dương mà!” Diệp Vi ỏn ẻn nói.
“Đó là pha trà à? Cô còn không cắm điện, vậy nước đâu mà pha, nước của cô à?” Hoàng Thanh diss một câu.
Diệp Vi thì lại run run ngực: “Nói không chừng anh Dương thích nhìn nha!”
“Đúng không anh Dương!”
Nói xong, nàng lại liếc mắt đưa tình với Dương Hạo.
“Ừm, rất tốt.”
Dương Hạo cười gật đầu, trong lòng thì lại nghĩ, em gái lắc nhẹ thôi, đừng cmn để silica gel văng ra ngoài!
Diệp Vi lại cười nói: “Anh Dương, hay là uống trà sữa nhé?”
Dương Hạo nhìn người phụ nữ này một chút, nhịn không được mà giơ ngón tay cái: Khá lắm!
Hoàng Thanh thì cạn lời, nàng hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Vi: ‘Được rồi, mau thu thần thông đi! Tôi và anh Dương có chuyện cần bàn đây!!”
“Được rồi! Anh Dương, vậy lát nữa chúng ta lại uống trà sữa!”
Diệp Vi rót cho Dương Hạo một chén trà, tiếp đó lại rót cho Hoàng Thanh một chén, rồi yên lặng ngồi một bên.
“Anh DƯơng, anh đến tìm tôi, chắc là có chuyện gì nhỉ?” Hoàng Thanh hỏi.
Dương Hạo gật đầu: “Cô hiểu về câu lạc bộ không?”
“Đương nhiên là hiểu, trước kia nhà tôi từng mở câu lạc bộ.” Hoàng Thanh cười gật đầu.
“Thật sao!”
“Vậy thì tốt quá!’
Dương Hạo không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn, hắn cũng không vòng vo, trực tiếp nói: “Tôi thu mua một câu lạc bộ, muốn dùng để chiêu đãi khách khứa, nhưng bây giờ thiếu một người quản lý.”
“Không biết cô có hứng thú hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận