Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 176: Dẫn con dâu về thật

Chương 176: Dẫn con dâu về thật
“Bao nhiêu tuổi?” Hà Ngọc Phân hỏi.
“31 tuổi. Nhỏ hơn tiểu Hạo 4 tuổi.” Phùng Lan Hoa nói.
“Vì sao lại ly hôn? Không phải vì không sinh được con chứ?” Dương Quốc Dân lo lắng hỏi, ông lão này vẫn chỉ muốn ôm cháu trai, cho nên chỉ quan tâm vấn đề này.
“Tôi cũng không rõ nguyên nhân ly hôn.” Phùng Lan Hoa lắc đầu.
“Vậy không được, chẳng may không sinh được con thì không phải là mất công rồi sao!” Dương Quốc Dân xua tay.
Hà Ngọc Phân hỏi: “Lan Hoa, có người chưa kết hôn không?”
“Đương nhiên là có. Nhưng tiểu Hạo đã ly hôn và có con riêng, người ta chưa chắc đã đồng ý!”
Phùng Lan Hoa vừa nói vừa tìm sơ yếu lý lịch, tiếp đó bỗng nhiên sáng mắt lên, rút một tấm ra: “Đây, cô gái này chưa cưới chưa sinh. Hơn nữa chỉ 25 tuổi!!”
“Tốt!” Hà Ngọc Phân gật đầu, ánh mắt rơi vào sơ yếu lý lịch, tiếp đó liền ngây ngẩn cả người: “Lan Hoa, sao cô gái này lại nằm trên giường bệnh??”
“Là như vậy, cô bé này mới bị tai nạn không lâu, hiện giờ đang hôn mê. Nhưng mọi người đừng lo, bác sĩ nói mấy ngày sẽ tỉnh lại...”
Phốc!!
Phùng Lan Hoa còn chưa nói xong, cô gái trẻ tuổi vẫn ngồi chơi điện thoại trên ghế bỗng nhiên bật cười.
Nàng là Lưu Nhã Ny, là con gái của cô tư Dương Tuệ Trân của Dương Hạo.
“Bác gái, đại ca có biết hai người tìm đối tượng cho anh ấy không??”
“Biết hay không cũng không quan trọng.” Hà Ngọc Phân khoát tay, tiếp đó lại nói với Phùng Lan Hoa: “Lan Hoa, cũng không thể tiểu Hạo nhà tôi cưới một người thực vật chứ!”
“Chị muốn chưa cưới chưa sinh mà! Với điều kiện của tiểu Hạo, không có cô gái nào chưa cưới sẽ đồng ý cả.”
“Chị Hà, chị phải nhìn xa một chút, một khi con gái người nhà tỉnh lại, chẳng phải nhà chị kiếm lời rồi sao!”
“Hơn nữa cha mẹ cô ấy nói, không cần sính lễ, chỉ cần hỉ khí thôi.”
Đều nói miệng bà mối có thể nói chết thành sông, Phùng Lan Hoa cũng có đặc chất này, một cô gái hôn mê trên giường mà cũng nói rất có sức cạnh tranh.
“Không được! Đây không phải là bắt tiểu Hạo nhà chúng ta xung hỉ sao!” Dương Tuệ Trân chen miệng vào.
“Đúng là không được! Chẳng may không tỉnh lại thì sao?” Hà Ngọc Phân cũng lắc đầu.
Nghe vậy, Phùng Lan Hoa cũng hơi mất kiên nhẫn: “Chị Hà, tôi cảm thấy chị vẫn chưa hiểu tình hình rồi.”
“Với điều kiện của tiểu Hạo, không tìm được người chưa cưới đâu, ly dị thì hai người lại không muốn!”
Phùng Lan Hoa giang tay: “Vậy tôi cũng hết cách rồi…”
Cốc cốc cốc.
Bà vừa dứt lời, vừa hay có người gõ cửa nhà.
“Là đại ca về.”
Lưu Nhã Ny vội vàng đi mở cửa, nàng lớn lên ở Nghi Thành, sau này cha điều động công tác mới dọn ra ngoại thành, cho nên vẫn rất thân với đại ca Dương Hạo.
“Đại ca, anh về rồi!”
Lưu Nhã Ny mở cửa ra, thấy quả nhiên là đại ca Dương Hạo, liền cười ha ha.
Nhưng ngay sau đó, Lưu Nhã Ny cũng hơi mê mang, bởi vì đại ca không trở về một mình, ngoại trừ Hề Hề trong lòng ra, còn có một cô gái tầm tuổi mình, nhưng mặc kệ là dáng người hay khuôn mặt thì đều là đại mỹ nữ có thể treo lên đánh mình.
Dương Hạo nói với Hề Hề trong ngực: “Hề Hề, chào cô đi.”
“Chào cô cô.” Hề Hề cũng không luống cuống, lập tức hô lên.
“Hề Hề đến rồi.”
Lúc này, Hà Ngọc Phân cũng ra đón, bà nhìn thấy cháu gái Hề Hề đầu tiên.
Nhưng ngay sau đó, bà cũng ngơ ngác, ánh mắt rơi vào cô gái đi vào theo con trai mình.
“Tiểu Hạo, đây là?” Hà Ngọc Phân tò mò hỏi.
“Lúc trước gọi điện, con đã nói là dẫn bạn gái về rồi mà.”
Dương Hạo nhún vai, tiếp đó giới thiệu: “Đây là Tôn Tâm Di, mọi người gọi cô ấy Tâm Di là được.”
“Tâm Di, đây là mẹ anh, đây là em họ anh, Nhã Ny.”
Dương Hạo bế Hề Hề vào phòng, thuận tiện giới thiệu song phương.
“Chào dì!”
“Chào Nhã Ny.”
Tôn Tâm Di tuy rất khẩn trương, nhưng vẫn thoải mái chào hỏi.
“A? Chào chị dâu.”
Lưu Nhã Ny đầu tiên là ngẩn người, tiếp đó vội vàng chào chị dâu.
Dù sao đại ca vừa nói, đây là bạn gái.
Lúc này, Dương Tuệ Trân, Phùng Lan Hoa và Dương Quốc Dân nghe thấy tiếng cũng đi ra cửa đón.
Mà ánh mắt của ba người đều rơi lên người Tôn Tâm Di.
Theo sau, ba khuôn mặt đều hiện lên vẻ khiếp sợ.
Dương Tuệ Trân: Đây thật sự là bạn gái của cháu trai mình??
Dương Quốc Dân: Con trai mình có tiền đồ!!
Phùng Lan Hoa: Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!!!
“Vào nhà, vào nhà rồi nói!”
“Hề Hề, đề bà ôm một cái nào.”
Hà Ngọc Phân nhiệt tình đưa ‘con dâu’ vào trong nhà, tiếp đó lại nhận lấy cháu gái từ trong lòng con trai.
Thật ra Hà Ngọc Phân bế Hề Hề cũng hơi vất vả, nhưng dù sao cũng là cháu gái mình, vẫn rất thích thú.
“Tâm Di, đây là cha và cô tư của anh.”
“Đây là dì Phùng.”
Sau khi vào phòng, Dương Hạo lại giới thiệu.
Tôn Tâm Di vội vàng chào hỏi, sau đó lại thả quà qua một bên.
Quà trong tay nàng rất bình thường, chỉ là một ít đồ gia dụng và đồ bổ, thực phẩm chức năng.
Mà trên thực tế, Di Bảo đang nhịn chưa phát tuyệt chiêu!
Bởi vì trước khi xuất chinh, hai vị quân sư Từ Nhã Lỵ và Triệu Doanh Doanh đã có nàng ba cái cẩm nang diệu kế.
“Tâm Di, ăn quýt đi.”
Sau khi ngồi xuống, Dương Tuệ Trân bóc quýt đưa cho Tôn Tâm Di.
“Cảm ơn cô tư.”
Tôn Tâm Di tiếp nhận, lễ phép cảm ơn.
Phùng Lan Hoa ở bên cạnh thì bắt đầu đánh giá ‘con dâu’ của Dương gia, chỉ là bà cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, với tướng mạo này, tìm một phú ông chục triệu là không có vấn đề.
Phùng Lan Hoa lăn lộn trong các phiên chợ và công viên xem mặt, từng thấy rất nhiều cô gái, cũng không ít người xinh đẹp như hoa.
Nhưng Tôn Tâm Di tuyệt đối là người nổi trội nhất trong các cô gái bà gặp.
Thế nhưng mà, loại mỹ nhân này lại nhìn trúng một người đàn ông ly hôn và nuôi con riêng như Dương Hạo.
Bà thực sự không hiểu nổi.
Cô gái này nhất định có khuyết điểm nào đó.
Phùng Lan Hoa nghĩ vậy, tiếp đó hắng giọng một cái, hỏi: “Tâm Di, năm nay cháu bao tuổi rồi?”
“Dì Phùng, cháu năm nay 24 tuổi.” Tôn Tâm Di đáp thật.
“A? 24 tuổi??”
Tuy Tôn Tâm Di nhìn rất trẻ, nhưng phụ nữ bây giờ chăm sóc rất tốt, cho nên nhiều người 30 mà nhìn như hơn 20.
Phùng Lan Hoa cho rằng Tôn Tâm Di phải 27 28, thậm chí là 30 tuổi.
Bởi vì như vậy mới hợp với tuổi tác của Dương Hạo.
Kết quả người ta chỉ mới 24 tuổi!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận