Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 281: Thuận theo tự nhiên

Chương 281: Thuận theo tự nhiên
“Vâng tiên sinh! Mời hai vị đến phòng khách quý nghỉ ngơi trước, mời đi theo tôi…”
Triệu Sảng hít sâu một hơi, cưỡng ép tâm trạng kích động của mình, nhưng bước chân của nàng cũng hơi run rẩy.
Cái quầy Dương Hạo chỉ có hơn 20 chiếc đồng hồ, nàng tính toán qua, tổng giá trị tuyệt đối vượt quá 10 triệu!
Nói cách khác,nói cách khác, ngày hôm nay nàng bán được hơn 10 triệu tiền hàng!
Tiền trích phần trăm nhiều đến mức nàng không dám nghĩ!
Khi nàng dẫn người vào phòng khách quý, trong cửa hàng đã vỡ tổ.
Cửa hàng trưởng Vương Diễm đang nghỉ ở phía sau cũng bị kinh động đến.
“Cái gì?? Có người mua toàn bộ đồng hồ trong quầy??? Diễm Diễm, đầu óc cô bị sao vậy??”
Sau khi Quách Diễm Diễm báo cáo với cửa hàng trưởng, vị cửa hàng trưởng có vài chục năm kinh nghiệm bán hàng này cũng choáng váng, trong vài chục năm bán hàng của nàng, chưa từng gặp người nào mua toàn bộ đồng hồ trong quầy cả.
Quả thực là khó có thể tưởng tượng!!
Trong cửa hàng này, trừ cửa hàng trưởng Vương Cẩm ra thì còn ba nhân viên khác.
Triệu Sảng đưa người đến phòng khách quý, lúc này Quách Diễm Diễm và một nhân viên khác đang ở bên cạnh Vương Cẩm.
Mà lúc này, Triệu Sảng cũng quay trở về quầy hàng.
“Tiểu Sảng, rốt cuộc là thế nào? Cô xác định người kia không nói đùa??” Vương Cẩm vội vàng hỏi.
“Chị Cầm, anh ta cho tôi xem số dư trong tài khoản, chỉ một tài khoản thôi đã có hơn 50 triệu rồi!”
Triệu Sảng kích động nói: “Chắc không phải đùa đâu!”
“Tốt! Vậy tôi đi ghi hóa đơn. Ba người các cô phụ trách đóng gói!”
Vương Cẩm vội vàng an bài công việc, người ta còn đang chờ trong phòng khách quý, cũng không thể để một mình Triệu Sảng bận rộn.
Thế là, bốn người bắt đầu lu bù lên.
Trong phòng khách quý.
Giang Ngọc Kỳ nhấp một ngụm cà phê do Triệu Sảng mang đến để bản thân bình tĩnh lại, tiếp đó mới mở miệng hỏi: “Dương đại ca, tại sao lại mua nhiều đồng hồ như vậy?”
“Đã nói là phúc lợi cho nhân viên rồi!”
Dương Hạo thuận miệng qua loa, tuy cái cớ này hơi tệ, nhưng hắn cũng lười tìm cớ khác.
Mà nói là phúc lợi cho nhân viên, thật ra Dương Hạo định tặng cho đám NPC và buff, quái rừng của mình.
Mỗi người một hai chiếc Patek Philippe Patek Philippe.
Mấy kiểu cơ bản còn lại, cho mấy đóa hoa văn phòng tổng tài.
Hành động này không khỏi nhớ đến vị tổng tài nào đó đã vào ăn cơm tù, tất cả quản lý cấp cao của xí nghiệp kia đều là mỹ nữ, cũng có thể nói đều là tình nhân của sếp tổng.
Bởi vì phải chăm sóc cho quá nhiều người, vị tổng tài kia thường xuyên làm ra mấy chuyện như mua sạch một tiệm LV, nghe nói hai năm đỉnh cao, vị này đã tiêu vài tỷ một năm chỉ để mua đồ hiệu!
So sánh với vị này, Dương Hạo vẫn chỉ là trẻ con.
Cho nên mới nói, nhiều khi bạn cảm thấy chuyện này cực kỳ khó tưởng tưởng, nhưng nó lại phát sinh trong hiện thực!
Cũng ví dụ như hai ngày nay có một tin tức tương đối hot: Cháu ngoại cắt tóc vào tháng giêng, đêm đó cậu tạ thế, tiếp đó vợ của cậu đã kiện cháu ngoại!
Loại kịch bản ảo ma canada như vậy dĩ nhiên lại xuất hiện trong hiện thực!
Dương Hạo cũng chỉ có thể cảm khái một câu: Thế giới rộng lớn, không thiếu cái lạ!
“Dương tiên sinh, đây là hóa đơn của ngài.”
Một lát sau, Triệu Sảng cầm một hóa đơn thật dài đi vào phòng khách khí, đi cùng nàng là cửa hàng trưởng Vương Cẩm.
“Dương tiên sinh, tôi là Vương Cẩm, cửa hàng trưởng của tiệm này.”
“Mức tiêu phí của ngài đã có thể làm thẻ SVIP của Patek Philippe chúng tôi, nếu như ngài cần, mời để lại số điện thoại.”
“Nhưng ngài yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không tiết lộ thông tin cá nhân của ngài!” chờ Dương Hạo nhìn hóa đơn xong, Vương Cầm mặt đầy nụ cười nói.
“Kỳ Kỳ, cô phối hợp với người ta đi.”
Thẻ SVIP gì gì đó cũng không quan trọng với Dương Hạo, nhưng hắn tin rằng Giang Ngọc Kỳ sẽ hứng thú, nên dứt khoát bảo nàng đi làm.
Đương nhiên, chủ yếu là Dương Hạo không muốn để lại số điện thoại.
Giữ bí mật gì gì đó đều là nói nhảm.
Dưới hoàn cảnh xã hội bây giờ, an toàn thông tin cá nhân hoàn toàn là không có.
Ví dụ như, chỉ cần bạn để lại số điện thoại ở một chỗ bán bất động sản nào đó, như vậy tiếp theo sẽ có vô số môi giới gọi điện chào hàng.
Chờ sau khi bạn nhận nhà xong, lại có vô số công ty sửa chữa và trang trí gọi cho bạn.
Các cô gái tự nhiên rất hứng thú với thẻ SVIP của các nhãn hiệu xa xỉ, tiểu bảo mẫu lập tức phối hợp với Vương Cẩm.
Mà để Giang Ngọc Kỳ vui mừng là, trở thành hội viên cấp SVIP còn được tặng một chiếc nhẫn Patek Philippe.
Tuy châu báu không phải hạng mục chính của Patek Philippe, nhưng giá cả lại hết sức đắt đỏ, chiếc nhẫn này phải hơn 60 ngàn!
Mà Dương Hạo thì tiêu sái quét thẻ thanh toán dưới ánh mắt của mấy nữ nhân viên.
Tổng cộng là 15.56 triệu!
Ừm, Patek Philippe vẫn quá rẻ!
Quét thẻ xong, Dương Hạo chỉ có ý nghĩ này, bởi vì hắn mua một lúc 25 chiếc đồng hồ kìa!
Tính ra mỗi chiếc đồng hồ chỉ hơn 600 ngàn.
Nhưng thực tế không phải vậy, chiếc đồng hồ Giang Ngọc Kỳ nhìn trúng thật ra có hai kiểu dáng, một chiếc đồng hồ cùng series khác cũng như vậy.
Chỉ là bốn chiếc đồng hồ này đã hơn 8 triệu rồi, tất cả những chiếc đồng hồ còn lại mới hơn 7 triệu thôi, đều là khoảng 200, 300 ngàn một chiếc.
Tất nhiên, đối với người bình thường mà nói thì 200, 300 ngàn cũng là giá trên trời.
Nhưng đối với Dương Hạo có cha hack gia trì mà nói, chỉ là từng chuỗi con số mà thôi.
Chuyện hắn cần làm, là để những con số này tăng lên gấp bội!
Tuy đồng hồ tương đối nhỏ, nhưng Patek Philippe đóng gói rất đẹp, một chiếc đồng hồ nho nhỏ cộng thêm đóng gói, liền biến thành một hộp quà không nhỏ.
Dương Hạo và Giang Ngọc Kỳ cầm nhiều như vậy thì hơi khó, Vương Cẩm liền dẫn người hỗ trợ, cầm đồng hồ mang xuống tầng hầm, bỏ vào cốp sau chiếc Panamera của Giang Ngọc Kỳ.
Chờ mấy người Vương Cẩm rời đi, Dương Hạo mới lấy chiếc đồng hồ Giang Ngọc Kỳ nhìn trúng và đưa cho nàng: “Phúc lợi cho nhân viên, cầm đi.”
“Chuyện này…”
Giang Ngọc Kỳ tuy đã nghĩ đến khả năng chủ nhân nhà mình sẽ tặng đồng hồ cho mình.
Nhưng dù sao cũng là đồng hồ hơn 2 triệu, nàng vẫn không dám nhận.
Quá quý giá!
Nếu như mình cầm chiếc đồng hồ này, có phải liền mang ý nghĩa mình đã là người của chủ nhân rồi không!
Có lẽ đời này cũng không chạy được.
“Đã nói là phúc lợi cho nhân viên rồi, không cần có gánh nặng trong lòng.”
“Tiếp theo, chúng ta đến nơi cao ốc bán nhà Lâm Giang Hoa Viên đi!!”
Nói xong, Dương Hạo trực tiếp mở cửa ngồi vào ghế phụ.
“A… cảm ơn ông chủ! Ông chủ vạn tuế…”
Tiểu bảo mẫu quyết định không lằng nhằng nữa, dù sao từ lúc mình tiến vào nhà của vị này, có vẻ như mình đã khó thoát thân rồi.
Tiếp tục lãng phí thời gian như vậy, còn không bằng yên lặng tiếp nhận, thuận theo tự nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận