Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 266: Khách quen

Chương 266: Khách quen
Một bên khác.
Dương Hạo đã đến chỗ Vương Tuyết Như.
Nàng bây giờ vẫn đang ở nhà thuê.
Ba phòng ngủ hai vệ sinh, thời gian này con gái Nặc Nặc và em gái Vương Băng Như của vị thiếu phụ xinh đẹp này đã ngủ rồi.
Mà thiếu phụ Như vì nghênh đón hắn, nên đã thay một bộ quần áo cực kỳ độc đáo, khác với chiếc áo lông bao mông mà nàng thích mặc, nhưng lại có hiệu quả giống nhau đến kì diệu.
Đều không quá bại lộ, nhưng tràn đầy tâm cơ, để người nhìn qua liền miên man bất định.
Mấy ngày không gặp, thiếu phụ xinh đẹp hết sức chủ động, sau khi đưa Dương Hạo vào phòng ngủ, bắt đầu thể hiện kỹ thuật cưỡi ngựa của mình.
Ừm, tối nay đều là nữ kỵ sĩ ưu tú.
Bớt lo lại đỡ tốn sức.
Thời khắc hiền giả.
Dương Hạo ôm thiếu phụ Như nói: “Ngày mai anh chuyển cho em 20 triệu, có rảnh thì tìm một căn nhà quanh Tinh Vân Loan đi! Ở nhà thuê mãi cũng không hay, chủ yếu là không tiện. Đúng rồi, lần trước bảo em mua xe, em mua chưa?”
“Mua rồi, Aito M9 giống anh.”
Tuần trước Dương Hạo lái chiếc Aito M9 đưa vị thiếu phụ xinh đẹp này đến công viên Tân Giang, cũng chính là lần bị chồng cũ theo dõi kia.
Khi đó Vương Tuyết Như cảm thấy chiếc Aito M9 này rất tốt, chủ yếu là không gian phía sau rất rộng, làm cái gì cũng thuận tiện, cho nên nàng cũng mua một chiếc.
“Dương đại ca, không cần mua nhà đắt như vậy chứ?”
Nghe thấy dự toán là 20 triệu, Vương Tuyết Như rất khiêp sợ, thật ra nàng cũng có ý định mua nhà, nhưng kế hoạch của nàng chỉ là mua một căn nhà khoảng 140m2 là đủ rồi, kết quả Dương Hạo lại cho dự toán 20 triệu.
“Không đắt, nhất định phải ở thoải mái mới được. Huống hồ anh cũng thường xuyên đến ở.” Dương Hạo vừa ôm thiếu phụ xinh đẹp, vừa nghịch bóng vừa nói.
“A…” Vương Tuyết Như khẽ gật đầu, tiếp đó nói nhỏ: “Dương đại ca, em có thể sinh con cho anh không?”
“Tất nhiên, nhưng không cần đăng ký!” (kết hôn)
“Em chỉ muốn sinh cho anh một đứa bé.”
“A…” Tay chơi bóng của Dương Hạo hơi dừng lại, hắn nhớ lần trước vị thiếu phụ xinh đẹp này cũng từng nói đến việc này.
“Được!” Dương Hạo cũng không quan tâm lắm, dù sao nhiều con nhiều phúc mà.
Huống hồ hắn còn chưa có con trai đây.
Hơn nữa bên Di Bảo còn có nhiệm vụ ‘sinh con’ kìa.
Chỉ cần sinh con ra, sẽ có ngân sách 1 tỷ để nuôi con!
Cho nên, đối với Dương Hạo mà nói, đích thực là nhiều con nhiều phúc!
Không sợ nhiều con, chỉ sợ không có.
Thấy Dương Hạo đáp ứng, Vương Tuyết Như rất vui vẻ, trên khuôn mặt xinh đẹp lập tức lộ ra nụ cười xán lạn, tiếp đó dán vào tai Dương Hạo nói: “Dương đại ca, vậy lát nữa chúng ta đi đường ngay…”
Khả năng là động lực muốn có con thúc giục.
Thiếu phụ Như vô cùng dũng mãnh, giày vò Dương Hạo đến tảng sáng, hai người mới ôm nhau ngủ.
Sáng sớm.
Nặc Nặc ôm bụng đói đẩy cửa phòng của mẹ, dĩ nhiên lại không đẩy được, tiếp đó cô bé đi đến phòng dì Vương Băng Như.
“Dì, rời giường nha…”
Gian phòng của Vương Băng Như thì tiểu nha đầu có thể tiến vào, nhưng lúc này dì vẫn còn đang ngủ.
“Ô… Mấy giờ rồi?”
Vương Băng Như mơ mơ màng màng mở mắt ra, tối hôm qua nàng lại mất ngủ, bởi vì âm thanh bên phòng chị gái quá to, nàng gần như có thể nghe thấy toàn bộ quá trình.
“Đã tám rưỡi rồi, mẹ vẫn còn ngủ.”
Nặc Nặc ủy khuất nói: “Dì, con đói quá…”
“Tám rưỡi rồi.”
Vương Băng Như ngồi dậy, mà Nặc Nặc lo lắng dì lại ngủ tiếp, nên chạy đi kéo rèm cửa, ánh nắng lập tức tràn vào phòng, tiếp đó Nặc Nặc liền nhìn thấy không ít nhúm giấy nhăn nheo.
“Dì bị cảm ư? Lau nước mũi??” Nặc Nặc tò mò hỏi.
“A…”
Nghe thấy vấn đề này, Vương Băng Như lập tức đỏ mặt.
Nhịn không được mà oán thầm: Nghe âm thanh kia, người bình thường ai chịu nổi chứ!
“Ừm…”
“Muốn ăn gì? Dì làm cho con.”
Vương Băng Như vội vàng chuyển chủ đề.
“Dì, con rất đói, chúng ta có thể gọi thức ăn ngoài không?” Nặc Nặc hỏi.
“Nếu con rất đói, vậy dì mang con ra ngoài ăn đi!’
Vương Băng Như muốn cho chị mình và sếp mình một chút không gian.
“Hay lắm! Con đi mặc quần áo, lại đi gọi mẹ dậy!”
Nặc Nặc vui vẻ đáp ứng, liền chạy ra ngoài.
“Chờ đã, đừng gọi mẹ con, chúng ta ăn xong lại mang về là được.”
“A, vậy cũng được, để mẹ ngủ thêm một lát.”
“Thế nhưng bình thường mẹ đều dậy rất sớm nha, tối hôm qua nhất định là ngủ không ngon!”
Nặc Nặc còn nghiêm túc phân tích nguyên nhân mẹ mình ngủ nướng.
Vương Băng Như thì nhân lúc tiểu nha đầu đi mặc quần áo, vội vàng thu dọn phòng của mình.
Là trong khi thu dọn, nàng còn thầm lẩm bẩm: Sếp nhà mình đã đến độ tuổi này mà còn khỏe như vậy, không phải nói đàn ông qua 30 thì bắt đầu xuống dốc sao!
Vị tiểu trợ lý này dù không có kinh nghiệm ở mặt này, nhưng với tốc độ truyền bá tin tức như ngày nay, nàng muốn tìm hiểu kiến thức về mặt này là không có khó khăn gì.
Huống chi bạn cùng phòng của nàng cũng có người hẹn hò yêu đương, hơn nữa còn thảo luận việc này trong ký túc xá, nghe nhiều nhìn nhiều cũng hiểu nhiều.
Trong phòng ngủ chính, thật ra Dương Hạo nghe thấy tiếng đập cửa.
Hắn cắn một bình mana nhỏ, lại có quả thận kim cương bất hoại và Hoàng Kim Thánh Thể, nên tinh thần và sức lực tràn trề, chỉ ngủ một lát liền thấy đầy máu phục sinh, thậm chí còn có thể tập thể dục buổi sáng.
Chờ Vương Băng Như đưa Nặc Nặc ra khỏi nhà, hắn cũng rời giường và đi về.
Bởi vì hôm nay là ngày tiệm lẩu Dương Ký khai trương, mà nghi thức khai trương nhất định phải ở 9:58.
Hắn là ông chủ, tự nhiên phải có mặt.
Mà Vương Tuyết Như thì tiêu hao quá nhiều thể lực, ngủ rất sâu, Dương Hạo rời đi mà vị thiếu phụ xinh đẹp này cũng không dậy.
Khi Dương Hạo đến phố thương mại Tinh Vân, thời gian đã là chín giờ hơn, thật ra đây không phải là thời điểm ăn uống, thậm chí rất nhiều cửa hàng còn chưa mở cửa kinh doanh.
Nhưng Dương Hạo lại giật mình với tình hình bên trong tiệm lẩu Dương Ký.
Bởi vì toàn bộ tầng một đều nằm trong trạng thái chật kín, mấy nhân viên trở về đang bận rộn túi bụi.
A, sao đám khách này quen thế?
Cô gái kia hình như là bộ nhân sự của Nghiệp báo Giang Thành?
Tên đầu hói kia cũng thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận