Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 154: Dương đại ca, rất lâu không sửa máy hút mùi rồi

Chương 154: Dương đại ca, rất lâu không sửa máy hút mùi rồi
Sau khi Lý Mạn Ny đi, Dương Hạo lại đưa tay tát cho mình một cái.
Dương Hạo ơi Dương Hạo!
Mày cmn là cầm thú à!
Dĩ nhiên lại lấy danh nghĩa say rượu để làm bậy với Mạn Ny.
Không sai, vừa rồi ngã xuống thì Dương Hạo không nhịn được, đã dùng tay đo đạc mức độ trưởng thành của cô em vợ này.
Kết quả cũng giống như quan sát, thuộc về loại quá thừa dinh dưỡng.
Sau này chính là lớn có chơi, nhỏ có ăn!
Hoàn mỹ!
Cmn!
Nghĩ cái gì vậy!
Dương tổng là loại người như vậy sao??
Trong đầu có rất nhiều suy nghĩ lung tung, Dương Hạo định đi ngâm nước nóng, để mình tỉnh rượu.
Lúc tắm thì hắn cầm điện thoại nhìn một chút.
3 vị NPC đều gửi tin nhắn đến.
Di Bảo nói tình hình chuyển nhà.
Mạnh Trà Trà thì nói đến chuyện ở trung tâm dạy múa, tiếp đó lại gửi mấy tấm ảnh đẹp, hỏi Dương Hạo có đẹp hay không.
Hiển nhiên là Mạnh Trà Trà là muốn làm shipper.
Ừm, đúng là một em gái tri kỷ.
Dương Hạo không trả lời ngay, mà xem tin nhắn của Vương Tuyết Như.
Tin tức từ vị thiếu phụ xinh đẹp này khá là bất ngờ, nàng lại gặp phải Lý Mạn Thù, tiếp đó còn diss đối phương một phen!
Chuyện này hơi vượt dự đoán của Dương Hạo, trong ấn tượng của hắn thì Vương Tuyết Như tương đối ôn nhu hiền lành.
Không ngờ nàng cũng có một mặt như vậy.
Sau khi kể về chuyện giữa mình và Lý Mạn Thù hôm nay.
Vương Tuyết Như lại nhắn một câu: Dương đại ca, rất lâu rồi không sửa máy hút mùi.
Khi Dương Hạo xem ảnh của Mạnh Trà Trà thì không có phản ứng quá lớn, nhưng khi nhìn thấy câu nói này thì đã dựng thẳng lên.
Quả nhiên, sát đường biên mới là nhất!
Hắn liếc nhìn thời gian của tin nhắn này, là 15 phút trước.
Dương Hạo vội vàng trả lời: Đã ngủ chưa?
Vương Tuyết Như: Vẫn chưa.
Dương Hạo: Bây giờ qua sửa máy hút mùi được không?
Vương Tuyết Như: Băng Như ngủ bên cạnh.
Dương Hạo: Nửa tiếng nữa sẽ đến!
Cũng không biết vị thiếu phụ xinh đẹp này có cố ý hay không.
Cmn, nếu không nhắc đến Băng Như ngủ bên cạnh còn tốt, đây không phải là chủ động thêm buff sao?
Trả lời xong.
Dương Hạo lại tắm qua một cái, rồi choàng khăn tắm, tiếp đó mặc quần áo và đi ra ngoài.
Mặc dù lát nữa đến nhà Vương Tuyết Như sẽ ‘say rượu lái xe’.
Nhưng bây giờ tuyệt đối không thể say rượu lái xe, là phạm pháp!
Dù sao đây là say rượu lái xe thật!
Cho nên Dương Hạo chặn một chiếc taxi ở ven đường: “Sư phụ, Đông Giang Hào Đình.”
Lúc trước Dương Hạo đã đến chỗ này, nên cũng coi là quen việc dễ làm.
Sau khi đến cửa, Dương Hạo còn chưa kịp gửi tin nhắn thì Vương Tuyết Như đã mở cửa.
Hiển nhiên là vị thiếu phụ xinh đẹp này đang chờ bên trong.
Nàng còn làm một thủ thế im lặng: “Băng Như và Nặc Nặc đang ngủ.”
Dương Hạo gật đầu, tỏ vẻ hiểu rồi.
Nhưng trong lòng lại oán thầm: Để anh xem lát nữa em có thể yên lặng hay không!
Thế là, hắn đi theo Vương Tuyết Như, rón rén vào phòng ngủ.
Trong phòng bên cạnh.
Vương Băng Như đi dạo phố với bạn cả ngày, nên đã ngủ sớm.
Nhưng nửa đêm tỉnh lại vì buồn tiểu, mơ mơ màng màng đi vệ sinh.
Lúc trở về phòng, nàng vốn định đi ngủ tiếp.
Thế nhưng mà…
Đây là âm thanh gì??
A?
Ai lại xem loại phim xấu hổ kia vào lúc nửa đêm rồi???
Vương Băng Như vốn còn buồn ngủ.
Nhưng nghe nghe lại có tinh thần!!
Đây cmn ai mà ngủ nổi chứ!!
Ah… không đúng!
Âm thanh này hơi quen thuộc.
Chị gái??
Mặt Vương Băng Như trợn tròn!
Chị gái nửa đêm không ngủ lại tự chơi game một mình???
A, phụ nữ cô đơn nha!
Vương Băng Như yên lặng thở dài.
Nhưng nghe một lát, nàng cảm thấy không đúng lắm.
Đây không phải là âm thanh khi chơi game một mình.
A?
Trong phòng chị mình còn có đàn ông???
Chẳng lẽ là Dương tổng???
Ừm, rất có thể!
Vương Băng Như cực kỳ thông minh, nàng rón rén ra khỏi phòng, tiếp đó đi đến cửa và mở tủ giày.
Quả nhiên, phát hiện một đôi giày da quen mắt.
Biết ngay là Dương tổng mà!
Trên mặt Vương Băng Như lộ ra nụ cười như ‘mình đúng là một tiểu thiên tài’.
Nhưng sau khi trở lại phòng, nàng làm thế nào cũng không ngủ nổi.
Hết cách rồi, uống rượu lái xe nên thời gian tương đối dài, bởi vì rượu sẽ mang đến hiệu quả gây tê nhất định.
Nghe nghe, đôi chân thon dài trắng nõn của nàng không tự chủ được mà khép chặt lại.
Hôm sau.
Vương Tuyết Như tinh thần phơi phới mà chuẩn bị bữa sáng.
Mỗi một lần sửa chữa, đều là linh hồn và thể xác được thăng hoa!
Nàng chẳng những không mệt mỏi, mà còn rất có tinh thần.
Mà vị thợ máy ưu tú Dương đại ca kia thì đã rời đi sau khi kết thúc công việc.
Dù sao bị bắt gặp lúc sáng sớm cũng là một việc rất lúng túng.
Chờ nàng bữa sáng xong, liền gọi con gái Nặc Nặc và em gái Băng Như rời giường.
Nặc Nặc rất nhanh đã đến bàn ăn, mà Vương Băng Như thì khoan thai tới chậm, vành mắt còn đen xì.
“Băng Như, em ngủ không ngon sao?”
Vương Tuyết Như hơi chột dạ, tối hôm qua nếu em gái không ngủ, chẳng phải nghe thấy hết rồi sao.
Vương Băng Như u oán nhìn chị gái, oán thầm: Có ngủ ngon hay không, chị còn không tự hiểu sao!
Nếu chị kêu nhỏ một chút, em cũng không cần phải nghe đến bốn giờ sáng!
Dù oán thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng Vương Băng Như vẫn nói: “Không có, do ngủ quá nhiều thôi.”
Thấy em gái nói vậy, Vương Tuyết Như cũng thở phào: “Ừm, có đôi khi sẽ như vậy, cho nên không thể ngủ quá nhiều.”
Mà lúc này, Nặc Nặc lại mở miệng hỏi: “Mẹ, hôm qua mẹ lại gặp ác mộng đúng không?”
“A…” Vương Tuyết Như nao nao, đang muốn chuyển chủ đề thì lại nghe thấy Nặc Nặc nói: “Con nghe thấy mẹ kêu rất to.”
“Chuyện này…”
Vương Tuyết Như hơi lúng túng nhìn em gái một chút.
Bỗng nhiên cảm thấy lời nói vừa rồi của Vương Băng Như không đáng tin lắm.
Ngay cả Nặc Nặc còn nghe thấy, Băng Như sẽ không nghe thấy sao??
Nghĩ đến đây, mặt Vương Tuyết Như lập tức đỏ lên, nàng vội vàng đặt trứng luộc mà con gái không thích ăn vào bát con gái: “Ăn trứng đi, nói ít thôi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận