Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 140: Mình chưa cưới

Chương 140: Mình chưa cưới
“Cha mẹ, đây đều là Dương đại ca mua!”
Tuy Dương Hạo không nói, nhưng Tôn Tâm Di vẫn muốn nói, dù sao người ta cũng mua quà đắt như vậy.
Thật ra Hà Mẫn và Tôn Đức Cương cũng nhìn thấy, mà Hà Mẫn lại nói: “Đến thì đến, mua quà làm gì!”
Lúc này, Tôn Nam Nam vẫn học trong phòng đã chạy ra đón: “Chị…! Chị về rồi!”
Tiếp đó, vị học sinh cấp ba giống chị gái đến bảy tám phần này cũng nhìn thấy ông ‘chú’ xa lạ Dương Hạo này.
“Tiểu nha đầu, đây là em gái em, Nam Nam.”
“Nam Nam, chào anh rể đi…”
Lúc nãy Dương Hạo đã chứng nhận thân phận, Tôn Tâm Di cũng không kiêng kỵ nữa, nhưng lời này của nàng cũng là nói cho cô hai và Bạch Văn Tùng nghe.
“Chào anh rể…!’
Miệng Tôn Nam Nam rất ngọt, lập tức cười chào hỏi.
Dương Hạo gật đầu cười, một tiếng anh rể ngọt ngào của thiếu nữ, lại làm cho hắn nhớ lại cảnh khi mới gặp Lý Mạn Ny ở nhiều năm trước.
Khi đó Lý Mạn Ny hình như còn nhỏ hơn Tôn Nam Nam một chút.
Không ngờ nhiều năm sau, kịch bản tương tự lại tái diễn.
Hắn lại thu hoạch được một cô em vợ tràn đầy thanh xuân!
“Mau vào nhà, ngồi xuống rồi nói chuyện!’
Hà Mẫn nhiệt tình mời, đưa vị ‘chuẩn con rể’ Dương Hạo này vào phòng khách.
Thú vị chính là, Dương Hạo vừa hay lại ngồi xuống đúng chỗ Bạch Văn Tùng vừa ngồi, nhưng khác ở chỗ là có Tôn Tâm Di ngồi bên cạnh hắn, còn thân mật khoác tay hắn.
Mà lúc này, Bạch Văn Tùng chỉ muốn hát một câu: Có lẽ tôi ở gầm xe, không nên ở trong xe.
Con mẹ nó!
Chuyện này là sao!
Hiện giờ hắn rất muốn lên mạng đăng bài: Đối tượng xem mắt dẫn bạn trai về nhà thì phải làm thế nào, online chờ…
“Văn Tùng, dì cũng không biết Tâm Di có bạn trai.”
“Nhưng cháu đừng sốt ruột, để dì hỏi tình hình của cậu ta.”
Trương Hồng Lệ cũng thấy hoàn cảnh quẫn bách của cháu trai.
Thật ra không chỉ Bạch Văn Tùng lúng túng, mà người làm mối như bà cũng cực kỳ lúng túng, không tìm hiểu người ta có bạn trai hay không mà đã dẫn người đến rồi.
Trương Hồng Lệ tiến đến cạnh ghế sô pha, kéo ghế ngồi xuống:“Tiểu Dương, cậu và Tâm Di quen nhau lâu chưa?”
Con rể mới đến nhà, cô hai như bà hỏi thăm một chút là không có vấn đề.
“Được một thời gian rồi.”
Dương Hạo thuận miệng đáp lại, làm mơ hồ khái niệm thời gian này, nếu như nói chỉ mấy ngày thì cũng không hay lắm.
“Vậy mà không thấy Tâm Di nói gì.” Trương Hồng Lệ mỉm cười, tiếp đó hỏi: “Tiểu Dương, cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Cô hai, cháu 35!” Dương Hạo đáp thật.
“A?”
“35??”
Nghe thấy câu trả lời này, mọi người đều giật mình, hôm nay Dương Hạo mặc âu phục Hermes, rất có tinh thần, nhìn qua cũng chỉ khoảng 30.
Cho nên, khi hắn nói mình 35 tuổi, tất cả mọi người khá giật mình.
Nhưng Bạch Văn Tùng lại vô thức ưỡn ngực lên, hắn mới 30 tuổi, có ưu thế về tuổi tác.
Hà Mẫn và chồng liếc mắt nhìn nhau một cáu, tuy nói bây giờ tư tưởng của mọi người thoải mái hơn, chênh lệch mười mấy tuổi cũng không hiếm thấy, nhưng dù sao cũng chênh lệch hơi nhiều rồi.
“35! Vậy lớn hơn Tâm Di nhà ta 11 tuổi!”
Trương Hồng Lệ cảm khái một câu, tiếp đó lại bổ sung: “Nhưng bây giờ người trẻ tuổi đều kết hôn muộn, có thể hiểu được.”
“Cháu kết hôn rồi, nhưng đã ly hôn.”
Dương Hạo lại đáp một câu, điểm nhấn chính là chân thành.
Dù sao đây cũng là vấn đề không thể lách qua.
Nhưng lời này còn chấn động hơn cả câu 35 tuổi kia, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, trong mắt đều lộ ra vẻ khó tin.
35 tuổi, còn từng ly hôn!!
Tâm Di nhà ta thèm thứ gì từ anh ta???
Bốn người phụ huynh đều cực kỳ sửng sốt!
Nhưng Bạch Văn Tùng lại ngẩng đầu ưỡn ngực.
Vừa rồi hắn chỉ ưỡn ngực, lúc này đã ngẩng đầu lên, tựa như đang nói với Tôn Tâm Di: Nhìn tôi, mau nhìn tôi!
Tôi chưa kết hôn!
“Mẹ, cơm chín rồi. Con và Dương đại ca còn chưa ăn sáng, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi.”
Thấy bầu không khí hơi ngưng trọng, Tôn Tâm Di vội vàng chuyển chủ đề.
“Đúng đúng, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Hà Mẫn là một người rất sáng suốt, bà phụ họa con gái, tuy bà cũng cảm thấy bạn trai của con gái có điều kiện không tốt lắm, nhưng bà vẫn tin tưởng ánh mắt của con gái, con gái đi học và làm việc ở thành phố lớn, là người từng thấy việc đời, không thể nào đi tìm một người ly hôn và không có gì khác được.
“Đúng đúng, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Tôn Đức Cương cũng phụ họa theo, ông là người sợ vợ điển hình, từ trước đến giờ đều là vợ chỉ đâu đánh đó.
Ha vợ chồng đã nói vậy, Trương Hồng Lệ tự nhiên không tiện nói gì nữa.
Tôn gia chuyển phòng bếp ra ngoài ban công, cho nên vị trí phòng bếp cũ chính là nhà ăn, tám người ngồi hơi chật, nhưng miễn cưỡng ngồi được.
“Văn Tùng, cháu nghe thấy rồi chứ?”
“Người bạn trai này của Tâm Di không chỉ nhiều tuổi, mà còn từng ly hôn, cháu vẫn còn cơ hội.”
“Lát nữa biểu hiện tốt một chút, dì sẽ giúp cháu một tay…”
Mọi người vào chỗ, Trương Hồng Lệ nhỏ giọng nói với Bạch Văn Tùng vài câu.
Bạch Văn Tùng gật đầu, tràn đầy tự tin.
Tuy vẻ ngoài của mình kém hơn một chút, nhưng có ưu thế về tuổi tác và chưa kết hôn, hơn nữa hắn cũng tương đối tự tin với điều kiện của mình, nhân viên ngân hàng xem như bát sắt.
“Hôm nay là sinh nhật chị dâu, chúng ta mời chị dâu một ly trước.”
Chờ tất cả mọi người ngồi xuống, Trương Hồng Lệ cười ha ha nói, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật Hà Mẫn, phải qua vấn đề này rồi mới đến việc bạn trai và cháu gái kia.
“Đúng, chén đầu tiên phải mời chị dâu.” Tôn Đức Hải cũng phụ họa theo.
Sau đó mọi người nâng chén, chúc mừng sinh nhật Hà Mẫn.
Chờ mọi người uống rượu xong, Tôn Tâm Di lấy bộ mỹ phẩm ra và đưa cho mẹ: “Mẹ, chúng mẹ càng ngày càng trẻ!”
“Cảm ơn Tâm Di.”
“Tâm Di nhà ta rất hiếu thuận!”
Hà Mẫn mặt mày hắn hở nhận quà của con gái.
Lúc này, Trương Hồng Lệ tranh thủ thời gian chọc Bạch Văn Tùng, đối phương hiểu ý, vội vàng lấy quà đã chuẩn bị từ trước, tiếp đó cười nói: “Dì, chúc dì mỗi ngày đều vui vẻ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận