Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 228: Đều tránh ra, con rể muốn trang bức

Chương 228: Đều tránh ra, con rể muốn trang bức
Tiếng kêu này của Trịnh Quang Vinh lập tức hấp dẫn sự chú ý của Trịnh Tiểu Hải, thật ra tên này cũng không hiểu tranh, càng không biết Cao Kỳ Phong là ai, lập tức tò mò hỏi: “Chú ba, Cao Kỳ Phong là ai vậy?”
“Một đại họa sĩ thời dân quốc, một trong ‘Lĩnh Nam tam kiệt’, một trong những người sáng lập ‘Lĩnh Nam vẽ phái’!”
Trịnh Quang Vinh tự nhiên biết đại họa sĩ Cao Kỳ Phong, sau khi trả lời xong, ông cũng lấy kính lúp trong túi ra, bắt đầu nghiêm túc quan sát tranh.
Người nghiêm túc còn có Quan Vi Dân, ông tất nhiên cũng biết Cao Kỳ Phong.
Nhưng gần đây, tranh của Cao Kỳ Phong càng ngày càng đắt, nếu như bức Hùng Sư Đồ này mà là hàng thật, vậy phải mấy triệu!
Trịnh Tiểu Hải thì yên lặng lên mạng tìm hiểu về Cao Kỳ Phong, lại tìm hiểu giá cả về các bức tranh của Cao Kỳ Phong, tiếp đó cả người liền choáng váng.
Một phòng đấu giá nào đó công khai thông tin, tháng 5 năm ngoái, một bức ‘tùng hạc duyên niên’ của Cao Kỳ Phong bán được 4.2 triệu!
Hàng giả!
Tuyệt đối là hàng giả!
Nào có con rể đến nhà lại tặng tranh mấy triệu chứ!!
Trịnh Tiểu Hải nghĩ như vậy, miệng thì lại nói: “Hiện giờ thị trường tranh chữ nước rất sâu, khắp nơi đều là hàng giả. Muốn mua hàng thật, vẫn phải tìm họa sĩ đương đại…”
Tuy Trịnh Tiểu Hải không nói thẳng bức Hùng Sư Đồ của Dương Hạo là hàng dỏm, nhưng cũng mờ mịt biểu đạt ý của mình.
Nhưng lúc này không ai để ý đến hắn, bởi vì Quan Vi Dân và Trịnh Quang Vinh đều tập trung xem tranh.
Quan Manh Manh thì giật nhẹ góc áo của Dương Hạo, tiếp đó nhón chân lên, nói nhỏ: “Tranh của anh sẽ không giống như quan hệ của chúng ta chứ?”
Bởi vì quan hệ của hai người là giả nha.
Cho nên Quan Manh Manh muốn trêu chọc, tranh này có phải giả hay không.
Dương Hạo gật đầu cười: “Ừm, giống quan hệ của chúng ta!”
Hắn có ý là tranh là thật, cho nên chúng ta cũng là thật!
Nhưng bây giờ, Quan Manh Manh còn chưa thể hiểu được ý của hắn, chỉ tưởng Dương Hạo thừa nhận tranh là giả.
Quan Manh Manh cũng không quan tâm chuyện này lắm, nàng biết tranh chữ cực kỳ đốt tiền, người thường là không chơi nổi.
Cho nên, đào đâu ra nhiều hàng thật như vậy chứ!
Đơn giản chính là mô phỏng mà thôi.
Thế nhưng, cha mình lại xem rất nghiêm túc.
Chú Trình cũng rất nghiêm túc.
Một lát sau, hai người đều thu hồi kính lúp của mình.
“Lão Trịnh, ông thấy thế nào?”
Quan Vi Dân vội vàng trưng cấu ý kiến của hàng xóm.
“Có vẻ như là hàng thật… Nhưng mà... đây là tranh của Cao Kỳ Phong đấy!!”
“Nếu là hàng thật, bức tranh này phải mấy triệu đấy!!” Trịnh Quang Vinh nói xong, vô thức nhìn Dương Hạo một chút.
Đối phương có vẻ rất tuấn tú lịch sự, nhưng không giống người vừa ra tay đã tặng bức tranh mấy triệu!
Huống hồ vị này còn chưa phải là con rể thật, chỉ là bạn trai mà thôi.
“Tôi cũng cảm thấy là hàng thật.”
Quan Vi Dân gật gù, tiếp đó nhìn về phía Dương Hạo: “Tiểu Hạo, cháu mua bức tranh này bao nhiêu tiền? Mua ở đâu?”
“Mua ở chợ đồ cổ.”
Dương Hạo báo địa chỉ mình mua tranh, tiếp đó hỏi: “Chú Quan, bức tranh này có vấn đề gì sao?”
“Có vấn đề! Giống hệt hàng thật.” Quan Vi Dân cau mày nói.
Nghe vậy, Dương Hạo không khỏi bật cười: “Chú Quan, cháu tặng chú chính là hàng thật mà!! Không thể nào tặng hàng giả được…”
“A?? Bức tranh này là hàng thật??”
Quan Vi Dân trực tiếp choáng váng, kinh ngạc nhìn vị ‘chuẩn con rể’ này, đồng thời không biết nói gì cho phải.
Trịnh Quang Vinh thì mặt mũi tràn đầy khiếp sợ nói: “Tiểu Dương, cậu mua bao nhiêu tiền?”
Quan Vi Dân cũng tò mò vấn đề này, vừa rồi ông đã hỏi, chỉ là Dương Hạo không trả lời, chỉ nói mua ở chợ đồ cổ.
Lại gặp phải vấn đề này, Dương Hạo cũng không tránh né, hắn thản nhiên nói: “Thật ra bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, quan trọng là chú thích là được.”
“Nếu như chú thích, vậy 3.6 triệu này cũng đáng giá!”
Hít!!
Bao nhiêu cơ??
3.6 triệu!!!!
Dương Hạo dứt lời, trong phòng sắc lập tức lặng ngắt như tờ.
Bao gồm cả Quan Manh Manh, bốn người đều khiếp sợ không thôi.
Sửng sốt chốc lát, Quan Manh Manh lại giật giật góc áo của Dương Hạo, nói nhỏ: “Anh vừa nói tranh này là giả cơ mà?”
“Anh không nói vậy mà!”
Dương Hạo nhún vai, hắn đang chờ lời tiếp theo đây.
Trong ánh mắt nghi hoặc của Quan Manh Manh, hắn mới công bố đáp án: “Em hỏi tranh này có phải giống quan hệ của chúng ta không.”
“Câu trả lời của anh là: Giống như chúng ta.”
“Cho nên, anh có nói nó là hàng giả sao?”
“A?”
Quan Manh Manh dù sao cũng là sinh viên tài cao của trường y, lập tức hiểu ý của Dương Hạo.
Tranh là thật!
Cho nên, quan hệ của họ cũng là thật!
Quan Manh Manh mặt đỏ ửng.
Lúc này, Trịnh Tiểu Hải vẫn luôn giả bộ phong độ, cuối cùng không nhịn được mà mở miệng: “Anh xác định mua bức tranh này với giá 3.6 triệu??”
“Cái này có gì không thể xác định?”
Dương Hạo nghi ngờ vị quý ông phong độ này một chút.
“Một vụ giao dịch lớn như vậy, chắc là có bằng chứng nhỉ?”
“Đương nhiên, có biên liên của tiệm, cũng có lịch sử chuyển khoản.”
Dương Hạo cũng không phải người thích đánh mặt, hắn chỉ thỉnh thoảng trang bức một chút mà thôi, nhưng quý ông trước mặt này có chút đáng ghét rồi.
Thế là Dương Hạo trực tiếp lấy biên lai và lịch sử chuyển khoản ra, vung lên mặt đối phương.
Mà Quan Vi Dân và Trịnh Quang Vinh tự nhiên cũng tò mò xông đến.
Tiếp đó người liền nhìn thấy chứng cứ hoàn toàn xác thực, bức tranh này 3.6 triệu, không thể sai được!
“Chuyện này… Dĩ nhiên lại tiêu 3.6 triệu thật!!”
Ba người đều khiếp sợ không thôi.
Trịnh Tiểu Hải vốn còn định vạch trần bộ mặt thật của Bức Vương Dương Hạo, lúc này cũng trố mắt ngoác mồm.
Hẹn hò một tháng, liền tặng cha bạn gái một bức tranh 3.6 triệu!
Quả thực là làm người ta nghẹt thở!
Gia đình nào mới dám xài tiền như vậy chứ!
Hoặc là nói Quan Manh Manh có chỗ nào hơn người, để tên này muốn dừng mà không được, thần hồn điên đảo rồi.
“Lão Quan, vậy mà ông lại có một bức danh họa 3.6 triệu!!”
“Xin thư mời của hiệp hội, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao!”
Lấy lại tinh thần, Trịnh Quang Vinh cảm khái một câu.
“A đúng rồi! Nếu không có gì bất ngờ, người bán tranh chắc cũng chia sẻ trong nhóm wechat hiệp hội tranh chữ Giang Thành!”
Trịnh Quang Vinh nói xong liền mở nhóm wechat ‘hiệp hội tranh chữ Giang Thành’ ra xem.
Kết quả ông còn không cần tìm kiếm, lúc này có một ID tên ‘chưởng quỹ văn phẩm Hiên Hồ’ đang trò chuyện với hội trưởng, nói đã bán được bức Hùng Sư Đồ, còn khoe khoang nói bán được 3.6 triệu!!
Hoàn mỹ rồi!
Bức Hùng Sư Đồ trên bàn, quả nhiên là tranh thật của Cao Kỳ Phong!!
Trịnh Quang Vinh cho Quan Vi Dân xem tin nhắn trên wechat, tiếp đó Quan Vi Dân lập tức ôm bức Hùng Sư Đồ trên bàn lên, yêu quý sờ lấy lồng kính, nói: “Tranh này không thể để ở phòng sách được, tôi muốn treo trong phòng ngủ!”
“Ừm, treo trên đầu giường đi, bỏ ảnh cưới xuống, sau đó treo bức Hùng Sư Đồ này lên.”
“Quan Vi Dân!!”
“Ông muốn làm gì?”
Lúc này, Từ Diễm Phân vừa hay bưng đĩa trái cây đi vào phòng sách, thấy Quan Vi Dân muốn bỏ ảnh cưới để trao Hùng Sư Đồ gì gì đó, bà tự nhiên không đồng ý.
Quan Vi Dân nghiêm túc nói: “Tôi muốn treo bức tranh Hùng Sư Đồ trị giá 3.6 triệu này ở đầu giường phòng ngủ!”
“Một bức tranh mà thôi, để ở phòng sách là được!”
“Khoan đã… Giá trị bao nhiêu cơ???”
Bạn cần đăng nhập để bình luận