Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 284: NPC số 5 vào chỗ

Chương 284: NPC số 5 vào chỗ
Nhưng Dương Hạo thuận miệng hỏi một câu, lại để cho tiểu bảo mẫu rơi vào trầm tư, nàng cực kỳ khát vọng có một căn nhà ở Giang Thành, như vậy có thể đón mẹ đến Giang Thành.
Em trai Giang Tiểu Hải đã đến Giang Thành phát triển, chỉ còn lại một mình mẹ ở trong huyện thành nhỏ, khiến cho Giang Ngọc Kỳ rất lo lắng.
Cho nên, nếu như ông chủ nhà mình không nói đùa, vậy nàng đúng là hơi động tâm.
Dù sao cũng đã nhận đồng hồ 2 triệu rồi… có lẽ cũng chạy không thoát.
Hay là nằm thẳng đi!
Dù sao làm thuê cả đời cũng không mua nổi một căn nhà mấy triệu!
Thật ra Giang Ngọc Kỳ bây giờ đã không muốn vùng vẫy nữa.
Không có ý nghĩa!
Cô nàng mắc chứng ám ảnh cưỡng chế cân bằng này thậm chí còn đang nghĩ, nhứ như muồn sờ Nana, mời nhất định phải dùng cả hai tay!!
Bằng không, tôi sẽ phát điên!!!
Dương Hạo là người hiểu nhìn mặt mà nói chuyện, hắn cảm thấy tiểu bảo mẫu nhà mình giống như đã động tâm.
Khá lắm.
NPC số 5 đã vào chỗ.
Dương Hạo cảm thấy tối này là một thời cơ không tệ.
Lát nữa sinh nhật sẽ uống chút rượu, tất cả sẽ là nước chảy thành sông.
Trong nhà thuê.
Thái Mỹ Thần đích thân xuống bếp chuẩn bị một bàn tiệc phong phú.
Sau khi Giang Ngọc Kỳ dọn gì, căn phòng thuê ba phòng ngủ này đã có người mới vào ở, cũng là người tiếp nhận công việc của Giang Ngọc Kỳ ở nhà trẻ, tên là Đào Hạ.
Nàng và Giang Ngọc Kỳ và Lương Tiểu Lộ là bạn đại học.
Khi Giang Ngọc Kỳ rời đi, đã để Đào Hạ thế chỗ cho mình.
Ngoại trừ hai người bạn cùng nhà ra, Thái Mỹ Thần còn mời một vị bạn thân đến, hai người là bạn học từ cấp 2, đã quen nhau hơn 20 năm.
Người bạn thân này của nàng lăn lộn trong ngành giải trí, hồi trẻ còn làm diễn viên, nhưng không lăn lộn được, sau này đổi nghề làm người đại diện.
“Mỹ Thần, cháu gái cậu sắp đến chưa? Mình đói chết rồi!”
Lưu Thúy cười toe toét nằm trên sô pha, bởi vì trong nhà không có đàn ông, nên nàng đã cởi áo khoác, bên trong là một chiếc áo lót đai lưng bó sát người, phác họa ra dáng người không tệ.
“Sắp rồi, Kỳ Kỳ vẫn luôn rất đúng giờ.”
Thái Mỹ Thần mở chai rượu vang, rót vào trong bình thủy tinh, chờ cháu gái đến thì sẽ uống luôn.
“Chị Thúy, nghe nói chị là người đại diện.”
Lương Tiểu Lộ tò mò hỏi: “Chị làm với ngôi sao nào vậy, có người bọn em biết không?”
“Ngàn vạn lần đừng gọi tôi là chị Thúy, gọi tôi là Jessica đi.”
Lưu Thúy vội vàng xua tay, nàng ghét nhất là người khác gọi tên thật của mình, quá quê mùa.
Nhưng vừa rồi Thái Mỹ Thần đã giới thiệu tên thật của nàng, khiến Lưu Thúy rất buồn bực.
“Lúc trước đều làm với các nghệ sĩ nhỏ, không có tên tuổi, chắc các cô không biết. Nhưng bây giờ, tôi là người đại diện của Tiêu Ngâm Thu!”
Lưu Thúy cười nhún vai, Tiêu Ngâm Thu chính là một trong mấy nữ diễn viên hot nhất trong năm ngoái, dựa vào một bộ phim cổ trang mà hot khắp cả nước.
Dưới tình huống bình thường, loại nghệ sĩ hot như này sẽ không rơi vào tay nàng.
Cho nên mới nói bây giờ không phải là lúc bình thường, sau khi Tiêu Ngâm Thu hot lên tự nhiên cũng bị tư bản để mắt tới, thật ra chuyện này rất bình thường, nhưng vấn đề là có vị đại lão muốn Tiêu Ngâm Thu bồi ngủ.
Loại việc này thật ra cũng rất phổ biến trong giới giải trí, thậm chí có thể xem như là xã giao bình thường.
Mặc kệ là nữ diễn viên hay là nam diễn viên, đại bộ phận đều từng trải qua.
Nhưng chung quy không phải tất cả mọi người đều sẽ nước chảy bèo trôi, Tiêu Ngâm Thu chính là loại người như vậy.
Nàng từ chối vị đại lão kia, kết quả bị công ty đóng băng tài nguyên, đồng thời tin đồn tiêu cực bay đầy trời.
Mà đúng lúc Lưu Thúy cũng đắc tội với lãnh đạo của công ty, tiếp đó nàng bị phái đến làm người đại diện cho Tiêu Ngâm Thu.
Nữ nghệ sĩ bị chèn ép cộng thêm người đại diện không được coi trọng, quả thực là rất hợp.
Nhưng người thường tất nhiên không biết những việc này.
Nghe thấy Lưu Thúy nói mình là người đại diện của minh tinh Tiêu Ngâm Thu, Lương Tiểu Lộ và Đào Hạ đều sáng mắt lên.
“Chị Thúy, chị quá lợi hại rồi! Dĩ nhiên lại là người đại diện của Tiêu nương nương!” Lương Tiểu Lộ cảm khái.
Tiêu nương nương là cách gọi trong phim của Tiêu Ngâm Thu, đám fan đều gọi nàng như vậy.
Mà Lưu Thúy thì cau mày uốn nắn: “Gọi tôi là Jessica!”
“Ok, Jessica!”
“Có cơ hội có thể xin chữ ký của Tiêu nương nương giúp em không?” Lương Tiểu Lộ lập tức cười tủm tỉm hỏi.
“Chuyện nhỏ. Gần đây Thu Thu đều ở Giang Thành.”
“A, quá tuyệt vời, cảm ơn chị, Jessica…”
Lương Tiểu Lộ lập tức vui vẻ ra mặt.
Đúng lúc này, tiếng nhập mật mã mở cửa vang lên.
Theo sát là cửa phòng mở ra, Giang Ngọc Kỳ cầm theo một chiếc túi mua sắm được đóng gói xinh đẹp đi vào phòng.
Chỉ là phía sau nàng còn có một người đàn ông.
“Dương đại ca, anh cũng đến à!” Lương Tiểu Lộ vội vàng chào hỏi Dương Hạo.
“Dương tổng??”
Thái Mỹ Thần thì kinh ngạc há hốc miệng, có nhân viên nào muốn ăn sinh nhật với sếp của mình chứ??
Cho nên nàng căn bản không định mời Dương Hạo.
Vị sếp này lại không mời mà tới!!
Mà Lưu Thúy chỉ mặc mỗi chiếc áo lót bó sát người thì lại ngẩn ngơ: “Cmn! Đàn ông!!”
Tiếng kêu của Lưu Thúy tự nhiên hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Dương Hạo cũng vô thức nhìn lướt qua, mà lúc này đôi phương vừa hay lại dùng hai tay che ngực.
Nhìn thấy một màn này, Dương Hạo cũng hết ý kiến, cô che cũng không sao, ấn đề là lộ cũng không lộ thì che cái cọng lông!
Huống hồ với kích thước của cô, hoàn toàn là vẽ vời thêm chuyện.
Nếu tiểu bảo mẫu nhà mình mặc như vậy, đó mới gọi là có sức sát thương!
Dương Hạo trực tiếp voi thường cô gái tự thêm đất diễn cho mình này, hắn cười ha ha nói với Thái Mỹ Thần: “Chủ nhiệm Thái, nghe nói hôm nay sinh nhật cô, nên đến chung vui.”
“Hoan nghênh Dương tổng.”
Thái Mỹ Thần chỉ là một thuộc hạ thì có thể nói cái gì, chỉ có thể nói hoan nghênh.
Nhưng nàng lại lén trừng mắt với cháu gái mình, có lãnh đạo ở đây, bữa tiệc này không tận hứng được.
Lúc này, Lưu Thúy đã khoác áo khoác, vừa đánh giá Dương Hạo vừa nói: “Mỹ Thần, vị này là lãnh đạo của cậu à?”
“Đúng, đây là Dương tổng.”
Thái Mỹ Thần chỉ vào Lưu Thúy, giới thiệu: “Dương tổng, đây là bạn của tôi, Lưu Thúy.”
“Tôi là Jessica.” Lưu Thúy tiến lên một bước, đưa tay phải ra.
“Jessica, chào cô.”
Dương Hạo mỉm cười bắt tay với đối phương.
“Cô, sinh nhật vui vẻ! Chúc cô ngày càng trẻ tuổi!”
Lúc này, Giang Ngọc Kỳ đưa quà của mình cho cô, đây là một chiếc khăn quàng cổ LV do nàng mua.
Hiện giờ nàng mới cầm được một tháng tiền lương mà thôi, tài lực có hạn.
Mà chiếc khăn LV này tận mấy ngàn đấy, cũng coi như rất có lòng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận