Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 383: Thần tài của trường

Chương 383: Thần tài của trường
“Dương tổng, ngài quả thực là kiêu ngạo của trường chúng ta!”
“Nếu trường chúng ta có nhiều sinh viên ưu tú như ngài thì tốt rồi!”
Lý Kiến Quốc cười ha hả cảm khái.
Trương Vạn Quân cũng phụ họa: “Đúng đúng, nếu trường chúng ta có thêm vài người như Dương tổng, nói không chừng chúng ta sẽ thăng cấp thành trường trọng điểm đấy!”
Lời này chính là nói linh tinh, học viện tài chính và kinh tế Giang Thành chỉ có trình độ tầm trung du, thăng cấp thành đại học trọng điểm là không có cơ hội.
Sau khi ăn xong, Lý Kiến Quốc lại mời Dương Hạo đi khảo sát sân trường, phân đoạn này vốn không nằm trong kế hoạch, mà ông chỉ muốn nói chuyện đỡ sinh viên nghèo với Dương Hạo mà thôi.
Kết quả vị Dương tổng này lại coi trường học bọn họ cũng giống như sinh viên nghèo, giúp đỡ hết!!
Nói Dương Hạo là thần tài của trường cũng không đủ!
Dương Hạo vui vẻ đáp ứng, hắn cũng muốn trở lại trường cũ, đi dạo một vòng.
Thế là, Dương Hạo đi cùng một đám lãnh đạo trường học, đi vào ngôi trường đã xa cách nhiều năm, tuy đã tốt nghiệp nhiều năm, nhưng đại bộ phận kiến trúc trong trường vẫn không thay đổi.
Chiếc hồ nhân tạo mà các cặp đôi yêu thích vẫn còn đó, chỉ là cái lương đình đã bên hồ đã rất cũ kỹ.
“HIệu trưởng, tôi cảm thấy hồ nhân tạo xem như là tiêu chí của trường chúng ta, có lẽ nên sửa chữa lại!”
Dương Hạo lại chỉ vào cái lương đình kia: “Ví dụ như cái lương đình này quá nhỏ, hơn nữa chỉ có một cái, tôi cảm thấy có thể làm thêm hai cái nữa, để các vị sư đệ sư muội thuận tiện hóng mát hẹn hò. . .”
Lúc nói lời này, Dương Hạo không khỏi nhớ lại thời gian mình ở đây, lúc đó hắn và Vu Nhiễm Nhiễm thường xuyên hẹn hò ở lương đình, nhưng nơi này rất đắt giá, cứ tối đến là tụ tập không ít cặp đôi, nếu đến chậm là không có chỗ ngồi.
“Đúng, Dương tổng nói đúng!”
Lý Kiến Quốc gật đầu, dù sao ông cũng là hiệu trưởng, có đổi mới toàn bộ trường thì ông cũng vui vẻ.
Dương Hạo lại cười nói với Vu Nhiễm Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, ngày xưa chúng ta thường xuyên đến chỗ này nhỉ!”
Mà lúc này, Vu Nhiễm Nhiễm hình như cũng đang hồi ức lại quãng thời gian đó, ngẩn người nhìn cái lương đình cũ nát kia.
Nghe thấy Dương Hạo nói vậy, nàng gật đầu cười: “Khi đó còn rất trẻ!”
“Ừm, chớp mắt đã già rồi!” Dương Hạo cảm thán một câu.
Khi hai người nói chuyện, Trương Vạn Quân tiến lại gần Lý Kiến Quốc, nói nhỏ: “HIệu trưởng, hay là chúng ta giao cho Tiểu Vu việc đưa Dương tổng đi tham quan trường đi!”
“Ừm, nên vậy!”
Lý Kiến Quốc hiểu ý gật đầu, hai người dạo bước trong sân trường, hồi ức lại thời thanh xuân, bọn họ đi theo chỉ làm bóng đèn!
“Dương tổng, ngại quá, vừa rồi quên mất là còn một cuộc họp!”
Lý Kiến Quốc cười ha hả nói với Dương Hạo: “Hay là để Tiểu Vu đi với ngài nhé, khi nào xong thì gọi điện thoại cho tôi!”
Mà Dương Hạo tự nhiên hiểu ý, liền gật đầu nói: “HIệu trưởng có việc thì cứ đi trước.”
“Tiểu Vu, vậy cô đi với Dương tổng nhé, có vấn đề gì cứ liên lạc với tôi!”
Lý Kiến Quốc dặn dò một câu, tiêp đó dẫn người rời đi.
Đám người rời đi, Dương Hạo cười trêu một câu: “Hiệu trưởng còn rất hiểu chuyện nha, bọn họ biết mình ở nơi này thì sáng quá!”
Vu Nhiễm Nhiễm thì vẻ mặt thành thật nói: “Anh muốn đầu tư cho trường 200 triệu thật sao?”
“Không phải cho trường, mà là cho quỹ khuyến học Dương Hạo!”
Dương Hạo uốn nắn lại, nói tiếp: “Tiền sẽ ở tài khoản của quỹ, sử dụng thế nào là do quỹ, cho nên là người phụ trách quỹ, em phải điều hành tốt, dùng tiền vào chỗ cần dùng!”
“Anh thật sự muốn em làm người phụ trách cái quỹ này sao?” Vu Nhiễm Nhiễm không xác định hỏi lại.
“Bằng không thì sao, trong trường anh chỉ quen mỗi em thôi mà!”
Dương Hạo cười nhún vai.
“Thế nhưng mà, em không biết quản lý quỹ, sợ không đảm nhiệm được.”
Vu Nhiễm Nhiễm lại hơi lo lắng, dù sao đây cũng là 200 triệu.
“Cũng không phải một mình em, đến khi đó mới hai nhân viên chuyên nghiệp là được, em chỉ cần phụ trách xét duyệt và ký tên!”
“Đúng rồi, cũng có thể để Xuân Hiểu kiêm chức ở quỹ, thuận tiện bảo cô ấy đề cử vài người!”
Dương Hạo nói xong lại chỉ chỉ cái lương đình cũ nát kia: “Đi, chúng ta qua đó thăm thú. Cũng coi như trở lại chốn cũ!”
Vu Nhiễm Nhiễm khẽ gật đầu một cái, đối với hai người mà nói, cái lương đình này chứa không ít hồi ức tốt đẹp.
“Cô Vu!”
“Hóa ra cô ở đây, tôi đã tìm cô nửa ngày rồi!”
Khi hai người đang định đi về phía lương đình, một giọng nam bỗng nhiên vang lên ở phía sau.
Dương Hạo quay người nhìn một chút, là một người đàn ông tầm tuổi mình, ngoại hình khá nhã nhặn, trên sống mũi còn có một chiếc kính gọng vàng.
Khi Dương Hạo đang quan sát đối phương, người kia cũng đang quan sát hắn.
“Cô Vu, vị này là?”
“Dương Hạo, bạn đại học của Nhiễm Nhiễm.”
Không cần Vu Nhiễm Nhiễm giới thiệu, Dương Hạo đã chủ động báo tên.
“Xin chào, tôi là Đới Vân Phi, giảng viên của trường.”
Người kia khách khí vươn tay.
Dương Hạo bắt tay với Đới Vân Phi.
Đồng thời, Đới Vân Phi hỏi: “Dương tiên sinh là bạn học của Nhiễm Nhiễm, vậy tốt nghiệp ở đây?”
“Không sai, khóa 07.”
“Cũng học nghiên cứu sinh như cô Vu?”
“Vậy thì không, tôi không có hứng thú với học tập, nên tốt nghiệp xong liền đi làm.” Dương Hạo nói thật.
“Cũng tốt, học tập không phải đường ra duy nhất, giống tôi dù có học vị tiến sĩ, cuối cùng vẫn phải làm thợ dạy học trong trường!”
Đới Vân Phi nhìn như khách sao, nhưng thực ra là đang khoe khoang.
Tôi, tiến sĩ, giáo sư đại học!
Mặc kệ là tiến sĩ hay là giáo sư đại học, đều rất có thể diện, có địa vị xã hội nhất định.
Cho nên Đới Vân Phi vẫn có cảm ưu việt trước mặt người ‘ít học’ như Dương Hạo.
Thăm dò Dương Hạo xong, Đới Vân Phi liền quay đầu nói với Vu Nhiễm Nhiễm: “Cô Vu, tôi mua hai vé xem kịch, tối nay cùng đi nhé?”
“Xin lỗi, tối nay tôi có hẹn rồi.” Vu Nhiễm Nhiễm quả quyết từ chối.
Đới Vân Phi này đã theo đuổi nàng một thời gian rất dài, nhưng Vu Nhiễm Nhiễm cũng không có hứng thú với người đàn ông kiêu ngoại lại tự phụ này.
Tên này thường xuyên khoe khoang trình độ học vấn của mình, luôn có cảm giác ưu việt như người thượng đẳng, còn cực kỳ thích dạy đời.
Mà Vu Nhiễm Nhiễm thì vẫn luôn ghét loại đàn ông tự cho là đúng này.
“Có hẹn?”
Đới Vân Phi vô thức nhìn Dương Hạo một chút: “Cùng vị Dương tiên sinh này sao?”
“Ừm!” Vu Nhiễm Nhiễm trực tiếp gật đầu một cái.
“Cô Vu, vị này là bạn trai cô?”
Đôi mắt nhỏ sau tròng kính của Đới Vân Phi đã to hơn hai vòng.
Không chờ Vu Nhiễm Nhiễm trả lời, Dương Hạo liền cười ha hả hỏi một câu: “Đúng thì sao?”
“A, đúng thật à!”
Đới Vân Phi lập tức nghe thấy âm thanh tan nát cõi lòng của mình, gã lấy lại bình tĩnh, một mặt không cam lòng nhìn Dương Hạo: “Sao anh lại có thể là bạn trai của cô Vu nhỉ?”
“Cô Vu là nghiên cứu sinh, tuy nghiên cứu sinh cũng không đáng tiền, nhưng cũng không đến mức tìm một người chỉ tốt nghiệp một trường bình thường như anh chứ!”
Đới Vân Phi quả thực là không biết nói chuyện, gã đạp Dương Hạo một cước, đồng thời cũng giẫm Vu Nhiễm Nhiễm một cước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận