Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 373: Giá trị con người chục tỷ

Chương 373: Giá trị con người chục tỷ
Triệu Duyệt Sơn mặt mo đen xì, không ngờ đứa con trai ngu xuẩn kia của mình đã khoe khoang chuyện này,.
Thật ra Triệu Duyệt Sơn cũng có để điều động hơn trăm triệu, bằng không cũng sẽ không thương lượng nhập cổ phần công ty với Hoàng Đại Trung.
Nhưng Triệu Duyệt Sơn đau lòng nha, đây chính là 70 triệu đấy!
Quả thực là tai họa bất ngờ!
“Dương tổng, ngài cũng không phải người thiếu tiền. . .”
“Tôi thiếu tiền!”
Dương Hạo không chờ Triệu Duyệt Sơn nói xong, trực tiếp cắt đứt.
“Ah…”
Triệu Duyệt Sơn nghẹn họng, chỉ thấy nao nao, nhưng vẫn kiên trì nói: “Dương tổng, tôi biết ngài vẫn đang giận, hay là thế này đi, lát nữa tôi bảo bọn họ quỳ xuống xin lỗi ngài, ngài muốn đánh thế nào cũng được, đánh đến hết giận mới thôi…”
“Về tiền… ngài xem có thể bớt một chút không, nếu bỏ 70 triệu, công ty của tôi sẽ không vận chuyển bình thường được.”
Mục đích của Triệu Duyệt Sơn chính là tiết kiệm tiền, dù sao cũng không phải đánh mình, người xin lỗi cũng không phải mình, nhưng người bỏ tiền lại là mình nha!
Trong lúc hai người nói chuyện, Vương Hữu Sơn tươi cười đi đến: “Hai vị, hay là vào phòng làm việc của tôi để tâm sự đi!”
“Hai vị Hoàng tổng nữa.”
Vương Hữu Sơn lại gật đầu với cha con Hoàng Đại Trung và Hoàng Thanh, những người này đều là đại nhân vật ông không đắc tội nổi.
Một đoàn người dời bước đến văn phòng của Vương Hữu Sơn, ông lại khách khí rót trà cho mọi người, tiếp đó cười ha hả nói: “Tôi vừa vào phòng thẩm vấn tìm hiểu chuyện này, nói nghiêm túc thì sự kiện này có tính chất rất tồi tệ, nhưng vạn hạnh là không tạo thành hậu quả không thể cứu vãn, cho nên, đề nghị của tôi là hai bên có thể hòa giải là tốt nhất.”
“Ý kiến của hai vị thế nào?”
“Ý kiến của tôi cũng giống sở trưởng Vương!” Triệu Duyệt Sơn vội vàng gật đầu.
“Hòa giải là không có vấn đề.” Dương Hạo cũng gật đầu: “Tôi cũng đang nói chuyện hòa giải với Triệu tổng, mấu chốt phải xem thành ý của Triệu tổng thế nào!”
“Dương tổng, tôi rất có thành ý, ngài thấy 20 triệu được không?”
Ý của Triệu Duyệt Sơn là, bồi thường câu lạc bộ 10 triệu, lại bồi thường Dương Hạo 10 triệu.
Mà nghe thấy con số này thì Vương Hữu Sơn lại rất kinh ĩa, ông không ngờ khoản tiền bồi thường lại lớn đến vậy.
Nhưng để ông kinh ngạc hơn là phản ứng của Dương Hạo, người sau đặt chén trà xuống, trực tiếp đứng lên: “Triệu tổng, ý của ông là tôi bị con trai ông gọi người đánh, cũng chỉ đáng giá 10 triệu đúng không?”
“Nếu vậy, cứ giải quyết theo việc chung thôi, để pháp luật đưa ra phán quyết công bằng.”
“Tiểu Thanh, chúng ta đi thôi!”
Dương Hạo cũng không định cho Triệu Kim Long đi ăn cơm tù, con hàng này không có uy hiếp với hắn, hơn nữa việc này vốn là kết quả do Dương Hạo cố tình dẫn dắt, hắn chính là muốn tìm cơ hội cho bình gas thành tinh kia một bài học, lại để nhà con hàng này mất chút máu.
Kết quả Triệu Duyệt Sơn lại tiếc tiền, đối với người bình thường mà nói, 10 triệu phí tổn thất tinh thần đúng là cái giá trên trời, nhưng đối với Dương Hạo có giá trị con người vài tỷ mà nói, 10 triệu chẳng đáng là gì.
Loại cảm giác này giống như người bình thường bị đánh, sau đó đối phương ném 100 đồng vào mặt bạn, nói cho bạn biết, tôi đã có rất thành ý rồi đấy, 100 đồng này là tiền bồi thường, cầm cẩn thận, đừng có cmn lằng nhằng!
Như vậy, bạn sẽ cầm 100 đồng kia và dàn xếp ổn thỏa, hay là đi theo trình tự pháp luật?
Còn nữa, cái tên đánh bạn còn kêu gào muốn cưới người phụ nữ của bạn.
Đương nhiên, đây là trình bày theo góc độ của người bị hại, mà Dương Hạo thật ra không tính là người bị hại.
Hắn chính là muốn cho Triệu Kim Long một bài học, lại làm chuyện này ảnh hưởng đến hội đời hai của đám người Triệu Kim Long, để bọn họ biết chủ của Hào Tước không dễ trêu, sau này đừng cmn gây chuyện ở Hào Tước.
Cũng coi như là giết gà dọa khỉ!
“Dương tổng, có gì từ từ nói! Nếu ngài không hài lòng, chúng ta có thể bàn lại!”
Thấy Dương Hạo muốn đi, Triệu Duyệt Sơn lập tức khẩn trương, ông chỉ có một đứa con trai là Triệu Kim Long, thật sự không nỡ để nó vào ăn cơm tù.
Nhưng Dương Hạo căn bản không thèm để ý đến, đi thẳng ra khỏi phòng hợp, thật ra có tiền hay không cũng không quan trọng, hắn đòi nhiều tiền, chính là để cho cha con Triệu gia thấy đau, có đau thì mới nhớ lâu!
Mà 20 triệu đối với Triệu Duyệt Sơn mà nói, cũng là không đau không ngứa.
Triệu Kim Long nhiều nhất là bị mắng một trận, những năm nay Triệu Kim Long phá đâu chỉ là 20 triệu!
“Lão Triệu, tôi nói này, Tiểu Dương người ta có giá trị con người chục tỷ, còn thiếu 20 triệu của ông sao!”
Sau khi Dương Hạo và con gái rời khỏi phòng làm việc, Hoàng Đại Trung đứng dậy vỗ vỗ vai Triệu Duyệt Sơn, trong lòng thì lại thấy sảng khoái như rửa sạch mối nhục.
Lúc trước khi Triệu Duyệt Sơn muốn dùng giá thấp thu mua cổ phần công ty ông, cách làm đó cũng tương tự với Dương Hạo bây giờ, đều là nắm trúng chỗ yếu, biết đối phương không còn lựa chọn nào khác.
Quả nhiên, boomerang sẽ không chừa một ai!
Lúc này, Vương Hữu Sơn thì trợn mắt há hốc mồm, ông chỉ biết Dương Hạo là một vị tổng tài, lại không ngờ đối phương lại là tỷ phú có giá trị con người chục tỷ.
Bảo sao lại chướng mắt 20 triệu của Triệu Duyệt Sơn.
Tất nhiên, ông cũng không biết chục tỷ trong miệng Triệu Duyệt Sơn là có thành phần khuếch đại.
“Lão Hoàng, ông nói giúp một chút đi.”
Triệu Duyệt Sơn nắm tay Hoàng Đại Trung không thả, vẻ mặt đau khổ nói: “Chủ yếu là Dương tổng mở miệng đã muốn 70 triệu, quá nhiều rồi, tôi mặc cả cũng là bình thường mà, mọi người từ từ nói mà”
“Tiểu Dương người ta có giá trị con người chục tỷ, nào có thời gian từ từ nói với ông, ông không thấy cậu ấy căn bản không quan tâm đến bồi thường sao?”
Hoàng Đại Trung bĩu môi khinh thường.
Lúc này, Lý Đông Lai đã thẩm vấn xong, đi vào văn phòng: “Sở trưởng, thẩm vấn xong rồi.”
“Sở trưởng Lý, con trai tôi thế nào rồi?”
Không chờ Vương Hữu Sơn nói chuyện, Triệu Duyệt Sơn đã lo lắng hỏi han.
Lý Đông Lai lập tức trưng cầu ý kiến của Vương Hữu Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận