Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 232: Người trẻ tuổi, không biết tiết chế!

Chương 232: Người trẻ tuổi, không biết tiết chế!
Dương Hạo triệu hồi trang chủ, liếc nhìn các hạng trị số.
Khỏe mạnh 81, trí lực 85, võ lực 70, năng lực thận 91!
Hả?
Võ lực lại tăng lên 5 điểm?
Dương Hạo nhờ mình chưa từng tăng điểm vào võ lực, dù sao dưới hoàn cảnh xã hội bây giờ, võ lực cũng không có tác dụng gì quá lớn, tăng các trị số khác có lời hơn.
Nhưng mà nó lại tự tăng lên!
Dương Hạo suy tư một lát, quá nửa là do mình sở hữu Vô Ảnh Chỉ.
Kỹ năng này tuy nói là một loại thủ pháp ma thuật, nhưng cực kỳ thực dụng trong thực chiến, giống như lần trước Dương Hạo dùng Vô Ảnh Chỉ làm tê tay Thẩm Minh Sơn.
Nhưng hiện giờ, công dụng chủ yếu của kỹ năng này vẫn là thăm dò những cấm địa ẩm ướt và có lực hút cực mạnh.
Thiếu phụ xinh đẹp Vương Tuyết Như cực kỳ thích!
Dương Hạo lập tức tăng 9 điểm vào năng lực thận.
Đinh!
Chúc mừng kí chủ, năng lực thận đạt đến 100 điểm!
Kí chủ nhận được một quả thận kim cương bất hoại!
Sau khi tăng lên 100 điểm, âm thanh của cha hack đã vang lên.
Chỉ là… thận kim cương bất hoại là cái quỷ gì?
Cái này không phải là tâm nguyện của Lữ Tử Kiều trong phim Chung Cư Tình Yêu sao?
Dương Hạo nhớ có một tập, Lữ Tử Kiều nói mình thà giảm bớt một phần ba trí thông minh để đổi lấy một quả thận kim cương bất hoại.
Lữ Tử Kiều không toại nguyện, Dương Hạo lại có.
Chú: Người sở hữu thận kim cương bất hoại, chức năng thận vĩnh viễn không suy kiệt, cho đến khi sinh mệnh kết thúc.
Khi Dương Hạo đang nghi hoặc, giải thích đã đến.
A…
Cha hack quá trâu!!
Sửng sốt giây lát, Dương Hạo cũng chỉ có thể hô khẩu hiệu ‘hack cha quá trâu’!
Có thận kim cương bất hoại này, có nghĩa dù hắn bị liệt thì cũng không ảnh hưởng đến đánh bài.
Trong đầu Dương Hạo như có một bức tranh.
Hắn 80 nằm trên giường, vẫy vẫy tay với NPC thứ N: Qua đây, tự động đi!
Khá lắm, đây chính là ý nghĩa của sinh mệnh.
“Dương đại ca, anh là tên lừa gạt!”
“Nói chuyện không giữ lời gì cả…”
Lúc này, giọng nói nũng nịu của Quan Manh Manh vang lên bên tai Dương Hạo.
“Anh nói lời giữ lời. Nhưng cậu em nó lại có ý nghĩ của mình, anh cũng cực kỳ bị động…”
Dương Hạo ôm vị NPC mới này vào ngực, trong lòng thì đang oán thầm: Em đã mặc như vậy rồi, nếu anh còn nằm im không động, vậy quả thực là không bằng cầm thú.
“Đồ xấu xa!”
Quan Manh Manh hờn gỗi một tiếng, tiếp đó duỗi tay nhỏ bóp bóp cái tên nhóc đã làm nàng đổ máu kia, coi như trả thù.
“Manh Manh! Chỉ bóp thôi là chưa hết giận, em có thể cắn nó, anh ủng hộ em.” Dương Hạo nghiêm trang nói.
“A?”
Quan Manh Manh cong miệng nhỏ, tuy nàng chỉ là bác sĩ thực tập, nhưng vẫn có kiến thức về phương diện này.
Vị Dương đại ca này quá hư!!
“Dương đại ca, em phải đi tắm.”
“Ừm, vậy cùng đi thôi!”
Dương Hạo nói xong, trực tiếp bế vị NPC số 4 này vào phòng tắm.
Phòng ngủ chính.
Ngủ một lúc lâu, Quan Vi Dân tỉnh vì buồn tiểu, ông mơ mơ màng màng đi vệ sinh, lúc xả nước xong lại rửa mặt, cũng tỉnh táo hơn chút.
“Uống chén trà cho tỉnh rượu.”
Khi trở về phòng ngủ, Từ Diễm Phân liền đưa cho ông chén trà.
Nhấp ngụm trà, Quan Vi Dân hỏi: “Tiểu Hạo về rồi à?”
“Tiểu Hạo cũng uống nhiều, ngủ ở phòng Manh Manh.” Từ Diễm Phân nói nhỏ.
“Uống say?” Quan Vi Dân hơi nhíu mày.
“Say rồi, là Na Na và Manh Manh đỡ vào phòng.” Từ Diễm Phân nói thật.
Quan Vi Dân lại hỏi: “Vậy Manh Manh đâu?”
“Manh Manh ngủ ở phòng mình chứ đâu.” Từ Diễm Phân thở dài: “Con gái lớn rồi, tùy nó đi.”
“Nhưng tiểu Hạo say bất tỉnh nhân sự, chắc là cũng không có gì.”
Quan Vi Dân không nói tiếp, yên lặng uống hết chén trà, khi ‘con rể’ Dương Hạo liên tục tặng quà, ông đã suy đoán hai người đã gạo nấu thành cơm, bằng không đối phương cũng không vung tiền như rác như thế.
Nhưng suy đoán là suy đoán, hiện giờ một người đàn ông lại ngủ trong phòng con gái, làm ông vẫn thấy khó chịu.
“Tiểu Hạo uống say thật? Tôi nhớ tửu lượng thắng bé rất tốt mà.”
Quan Vi Dân không quá tin chuyện Dương Hạo say.
“Chắc là say rồi, ông uống kém, nhưng Na Na uống rất tốt! Hai đứa uống không ít, cho nên chắc tiểu Hạo vẫn đang ngủ.”
Phòng ngủ chính của hai vợ chồng chỉ cách phòng của Mạnh Ngọc Ngọc một phòng đàn, lại thêm lúc nãy Mạnh Ngọc Ngọc cực kỳ kiềm chế, cho nên Từ Diễm Phân không nghe thấy gì.
Quan Vi Dân hít sâu một hơi, cảm khái nói: “Con gái lớn rồi, không giữ được!”
“Sớm muộn gì cũng có một ngày này.”
Từ Diễm Phân gật đầu: “Manh Manh thích thì tốt.”
“Lại nói, điều kiện của tiểu Hạo cũng rất tốt, chúng ta cũng không tính thua thiệt, cũng không phải tối hám của, nhưng hôm nay tiểu Hạo đã xài hơn 8 triệu đấy.”
“Nếu đổi là gia đình bình thường, đã có thể cưới mấy cô vợ rồi…”
Quan Vi Dân gật đầu: “Đúng là phải cân nhắc đến nhân tố kinh tế!”
Từ Diễm Phân biểu thị tán thành: “Chứ sao, người trẻ tuổi bây giờ không có kiên nhẫn, rất nhiều thứ chỉ được ba phút, căn bản không biết rõ hôn nhân là gì.”
“Cho nên tỷ lệ ly hôn mới cao như vậy, Manh Manh của chúng ta mà đến với tiểu Hạo, nói không may, coi như sau này chia tay, ít nhất cũng không thua thiệt trên phương diện vật chất.”
“Nếu như tìm một người nghèo, mọt khi chia tay, chính là không có gì cả, nói không chừng còn mắc nợ.”
Thật ra tư tưởng của người ở tầng lớp như Quan Vi Dân và Từ Diễm Phân hơi vặn vẹo, bởi vì công việc của họ luôn có cơ hội tiếp xúc với rất nhiều người giàu có, cũng thấy nhiều việc đời, nhưng họ lại không có kinh tế để học theo cuộc sống của kẻ có tiền.
Cho nên, trong lòng họ thật ra cũng rất khao khát cuộc sống của kẻ có tiền, cho dù hai người không nguyện ý thừa nhận, nhưng sau khi ‘con rể’ Dương Hạo xuất hiện, đã cho bọn họ nhìn thấy cơ hội vượt giai tầng.
Có một vị con rể tổng tài, cuộc sống sau này của họ nhất định sẽ tốt hơn nhiều.
“Nghỉ sớm đi! Sáng dậy còn làm bữa sáng. Tôi đi tắm một cái.”
Quan Vi Dân đặt chén trà xuống, chuẩn bị đi tắm rửa, nhưng lúc này có âm thanh mà hai người từng trải đều hiểu truyền đến.
Quan Vi Dân bước chân trì trệ, sững sờ tại chỗ.
Ông tỉ mỉ phân biệt một chút, lông mày liền nhíu chặt.
“Bà nói tiểu Hạo say rồi cơ mà??”
Quan Vi Dân mặt đen xì nhìn về phía vợ mình.
“Lúc nãy là say rồi! Không phải ông cũng tỉnh lại rồi sao.” Từ Diễm Phân lẩm bẩm.
“Người trẻ tuổi…”
Quan Vi Dân cắn răng, lại nắm chặt nắm đấm, cuối cùng vẫn buồn bực đi vào phòng tắm.
Nhưng khi ông tắm xong và trở lại phòng ngủ, âm thanh kia vậy mà vẫn chưa biến mất.
Lạch cạch.
Từ Diễm Phân thuận tay tắt đèn ngủ, nghe hơn 20 phút, bà cũng đã có ý nghĩ: “Lão Quan, chúng ta lâu rồi…”
“Không phải đâu, bà…”
Lão Quan không lay chuyển được vợ mình, nhưng nằm ở phía dưới là quật cường cuối cùng của ông.
Mấy phút sau.
Đèn phòng ngủ lại sáng lên, Từ Diễm Phân đi phòng tắm.
Quan Vi Dân châm điếu thuốc.
Trong lòng lại hùng hùng hổ hổ: “Người trẻ tuổi không biết tiết!”
“Chuyện vài phút là xong, vậy mà lại giày vò lâu như vậy…”
Nhưng mà, vị đồng chí lão Quan này không biết là, ‘con rể’ ông có buff xanh lam, hơn nữa vừa mới thu hoạch được thận kim cương bất hoại, lại thêm đây là chiến dịch thứ hai!
Giờ phút này, tất cả buff đều chất đầy!
Cường độ này dĩ nhiên không phải phàm nhân của thể hiểu được!!
Một lát sau, Từ Diễm Phân quay trở về phòng ngủ, thấy âm thanh kia còn chưa ngừng lại, vị mẹ vợ này cười lắc đầu: “Người trẻ tuổi nha…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận