Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 188: Dương Hạo, năm chục ngàn

Chương 188: Dương Hạo, năm chục ngàn
Lương Phi mừng xong thì cảm thấy rất có mặt mũi, dù sao 2000 cũng là rất nhiều rồi.
Nhìn tận mắt kế toán Lưu viết tên mình lên, Lương Phi mới hài lòng lùi lại, tiếp đó nhìn về phía Dương Hạo.
Trong lòng đang nghĩ: Người em trai này cũng theo 2000 rồi, người làm đại ca như anh cũng không thể ít hơn nha.
Dương Hạo căn bản không quan tâm cậu em họ này, hắn cầm balo của Tôn Tâm Di, tiếp đó lấy một chồng tiền đỏ ra.
Trời ạ!
Chục ngàn?
Mừng nhiều như vậy??
Mọi người đều kinh hãi.
Nhất là vừa rồi Lương Hiểu Quân còn nói một câu, Lương Hiểu Quân cũng không ngờ người cháu trai này còn ‘có ơn tất báo’ thật!
Một cái tiệc đầy tháng mà thôi, vậy mà lại mừng tận chục ngàn!
Tôn Khánh Mai và Điền Miêu Miêu ngồi sau bàn cũng ngơ ngác, hiện giờ tiền mừng cao nhất chính là 10.000.
Người mừng là bố mẹ vợ của em họ Dương Hạo.
Thật ra đây là người một nhà, tay trái qua tay phải thôi.
Nhưng Dương Hạo thì khác.
Song khi mọi người đang khiếp sợ, chỉ thấy Dương Hạo lại lấy ra một chồng tiền đỏ nữa.
Cmn!
Hai chục ngàn!!
Mắt Lương Phi trợn tròn.
Lương Hiểu Quân cũng há hốc miệng.
‘Có ơn tất báo’ thì đúng rồi, nhưng cái này có phải hơi quá rồi không?
Dương Hạo mừng 20.000, nhà anh hai đâu còn quan tâm đến 4000 nhà mình nữa!!
Lương Hiểu Quân hơi hối hận, biết vậy mình không nên nói ‘có ân tất báo’ gì đó.
Nhưng theo tình hình bây giờ, mình có nói hay không cũng không ảnh hưởng, bởi vì rõ ràng là Dương Hạo đã chuẩn bị từ trước.
Tuy nhiên, khi mọi người đang trợn mắt há hốc mồm, Dương Hạo lịa móc thêm ba chồng tiền đỏ nữa ra, lúc này mới nhàn nhạt nói: “Dương Hạo, 50.000!”
Trời ạ!!
50.000!!!
A???
Chuyện này…
Tất cả mọi người đều khiếp sợ không thôi.
Nếu như là một hai chục ngàn, mọi người cũng chỉ cảm khái một chút thôi.
Nhưng năm chục ngàn thì đúng là quá nhiều rồi!
Tại một thành thị như Nghi Thành, đầy đường đều là người làm thuê lương 3000, 4000 một tháng, nhưng Dương Hạo vừa ra tay đã là 50.000, đã bằng lương một năm của người ta rồi.
Lương Phi nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn vị đại ca Dương Hạo này không khỏi thay đổi.
Người có thể mừng 50.0000, vậy tự nhiên sẽ kiếm được không ít tiền.
Nghĩ lại những lời mình vừa nói, không khỏi có chút buồn cười.
Ánh mắt Lương Hiểu Quân cũng rất phức tạp, vừa ra tay đã là 50.000, có thể thấy người cháu trai này đã lại phát tài thật rồi.
Kế toán Lưu lấy lại tinh thần, bắt đầu viết tên, miệng thì lại tò mò hỏi: “Cậu là cháu trai trưởng khoa Dương?”
“Ừm.”
Dương Hạo gật đầu, cũng không nhiều lời.
Tôn Khánh Mai thì không khỏi liếc nhìn Dương Hạo thêm vài lần, chị gái từng nói với bà về việc của người cháu này, nói là lúc đỉnh cao thì mở năm tiệm lẩu ở Giang THành, sau này phá sản đóng cửa, còn mang nợ trên người, vợ cũng chạy.
Bây giờ xem ra, người ra lại phát đạt nha!
Thật là có bản lĩnh!
Tôn Khánh Mai thầm cảm khái, nhưng việc trên tay thì không ngừng, nhét chồng tiền kia vào hộp tiền.
Điền Miêu Miêu ở bên cạnh thì nghiêm túc đánh giá Dương Hạo, nàng cũng nghe chị gái nhắc đến người này, anh rể nàng thậm chí còn từng nói là muốn giới thiệu đại ca cho nàng, chắc là người này rồi.
Tuy khi đó chỉ là lời nói đùa, nhưng chị gái vẫn mắng anh rể, nói là anh rể muốn đẩy mình vào hố lửa.
Thế nhưng mà, bây giờ xem ra người này dường như cũng không kém như vậy nha.
Cao to tuy mãnh, lớn lên cũng coi như đẹp trai, hơn nữa ra tay hào phóng, khuyết điểm duy nhất dường như là ly hôn và nuôi con riêng, nhưng chỉ là con gái, lại còn ít tuổi, cũng không phải là không thể cân nhắc một hai.
“Tôn Tâm Di, 10.000.”
Dương Hạo mừng tiền xong, Tôn Tâm Di lại lấy ra mười ngàn và đưa qua.
A?
Mười ngàn!!
Vị chị dâu này lại còn mừng mười ngàn???
Lương Phi choáng váng.
Xem như là bạn gái của Dương Hạo, Tôn Tâm Di căn bản không cần mừng.
Nếu như kết hôn, hai người coi như một người, Dương Hạo có thể đại biểu.
Nếu như chia tay, nàng và Dương gia không có quan hệ gì, số tiền này cũng trôi theo dòng nước.
Mà nàng nguyện ý bỏ số tiền này, nguyên nhân chính là muốn giữ mối quan hệ với người nhà của Dương Hạo, hoặc nói là dùng mười ngàn này để mua một mối ân tình.
Nói cách khác, nàng vô cùng coi trọng mối quan hệ với Dương Hạo.
Cho nên mười ngàn này không chỉ là vấn đề tiền, mà còn là một loại thái độ của nàng với phần tình cảm này.
Myas người Dương Quốc Phú và Lương Hiểu Quân đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Nhất là Lương Hiểu Quân, ông giỏi nhìn mặt nói chuyện đã phát hiện được, giữa hai người Dương Hạo và Tôn Tâm Di thì Tôn Tâm Di là người yếu thế hơn.
Như vậy, nguyên nhân để cô gái trẻ tuổi xinh đẹp và nhiều tiền này yếu thế chỉ có một: Chính là người cháu trai này quá mạnh!
Phụ nữ đều có tâm lý yêu thích kẻ mạnh!
Tại trước mặt một người đàn ông mà họ cho rằng mạnh hơn xa mình, họ sẽ vô thức tỏ ra yếu thế.
Cho nên mới nói, nữ thần chỉ là nữ thần của liếm chó!!
Tại trước mặt một người đàn ông mạnh mẽ, cái gọi là nữ thần liền hóa thân thành liếm chó!!
Xem ra người cháu trai này không chỉ kiếm được món tiền nhỏ!
Lương Hiểu Quân thầm cảm khái, đã đang tính toán nên dùng thái độ nào với Dương Hạo.
Trở lại bàn tiệc, Lương Hiểu Quân mở miệng nói: “Tiểu Hạo, cháu đang làm công việc gì?”
“Gần đây làm khá nhiều việc, chuẩn bị mở lại tiệm lẩu, còn có một trung tâm thể hình, ngoài ra còn đang nhậm chức ở Nghiệp báo Giang Thành.”
Dương Hạo hiểu vị chú út này là ai, lập tức ‘thờ ơ’ báo sản nghiệp của mình.
Cũng như hắn dự đoán, trên mặt Lương Hiểu Quân lập tức hiện ra vẻ khiếp sợ.
Lúc trước cháu trai chỉ là chủ tiệm lẩu, bây giờ lại kiêm nhiều chức vụ!
Không chỉ Lương Hiểu Quân, mà Dương Quốc Phú cũng giật mình, không ngờ cháu trai mình lại yên lặng làm nhiều chuyện như vậy.
Mà khi Lương Hiểu Quân đang chuẩn bị thăm dò thêm, thì Hà Ngọc Phân và Dương Quốc Dân đã đến.
“Đại ca và chị đến rồi.”
Dương Tuệ Chi đứng lên, chào hỏi hai người.
“Đại ca, sao giờ anh mới đến? Chờ hai người nửa ngày rồi.” Dương Quốc Phú thuận miệng hỏi.
“Trên cầu vượt có tai nạn, tắc đường!” Dương Quốc Dân lắc đầu.
“Còn không phải tại ông!”
Hà Ngọc Phân nhịn không được mà càu nhàu, Dương Quốc Dân này sáng sớm đã muốn ‘lau xe’, nhất định phải chờ lão Trương ra ngoài thì mới lau xe xong.
Sau khi con trai mua cho Mercedes, lão Dương rất cần mẫn!!
“Mừng tiền ở đâu?”
Dương Quốc Dân chột dạ, trực tiếp đổi chủ đề.
“Bên kia, bọn em vừa về.” Dương Quốc Phú tiện tay chỉ chỉ.
“Cha, con đưa cha qua!”
Dương Hạo chủ động đứng lên, tiếp đó đưa cha mẹ đến bên đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận