Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 276: Để Dương tổng đi cửa sau

Chương 276: Để Dương tổng đi cửa sau
“Lão Ngụy, anh làm việc của anh đi, tôi chỉ đi theo bạn gái thôi.”
Dương Hạo xua xua tay với Ngụy Chính Nghĩa.
“Bạn gái? Vị này chính là chị dâu nhỉ?”
Ngụy Chính Nghĩa cũng đã chú ý đến Quan Manh Manh, bởi vì nàng là cô gái xinh đẹp nhất toàn bộ hội trường.
Ngụy Chính Nghĩa lại nhớ đến năm đóa hoa của văn phòng tổng tài, vị ‘chị dâu’ trước mắt này không thể thua kém Tôn Tâm Di và Vương Băng Như, còn vượt qua Thái Mỹ Thần và Từ Nhã Lỵ một bậc, Phạm Lâm Lâm mới đến thì không thể so sánh được.
Xứng đáng là Dương tổng!
Thẩm mỹ vẫn luôn online!
Ngụy Chính Nghĩa thầm cảm khái, trên mặt thì lại nở nụ cười: “Dương tổng, đến cũng đến rồi, anh và chị dâu cùng lên bàn trên đi.”
“Đúng đúng, lên bàn trên ngồi đi!”
Loan Quốc Thành làm việc ở một xí nghiệp nhà nước, rất hiểu đạo lý đối nhân xử thế, vội vàng phụ họa theo.
Vị Dương tổng này còn trâu bò hơn cả em họ mình, nhất định phải mời lên bàn trên.
“Quên đi, hai người cứ làm việc của mình đi, tôi ngồi đây được rồi.”
Dương Hạo khoát tay, đối với hắn mà nói thì ngồi đâu cũng không quan trọng.
“Vậy tôi cũng ngồi bàn này.”
Ngụy Chính Nghĩa lập tức liếc mắt ra hiệu với Hứa Hiểu Đông, đối phương lập tức nhảy khỏi chỗ ngồi của mình: “Ngụy tổng, vậy ngài ngồi ở đây đi!”
“Chuyện này…”
Lần này lại làm Loan Quốc Thành khó xử.
Hai vị khách nặng kí nhất ở hiện trường lại ngồi ở bàn bên nhà gái, đây là chuyện gì chứ.
“Được rồi, đi lên thì lên. Đừng để người ta khó xử.”
Dương Hạo lắc đầu, hắn biết với tính cách nịnh bợ của Ngụy Chính Nghĩa, nhất định sẽ ngồi cùng bàn với mình.
Như vậy mà nói, Loan Quốc Thành sẽ rất khó xử.
Ngày vui của người ta, Dương Hạo cũng nể mặt, liền kéo Quan Manh Manh lại gọi Dương Bằng đi lên bàn trên.
Sau khi ngồi xuống, Dương Hạo lại giới thiệu Dương Bằng cho Ngụy Chính Nghĩa: “Đúng rồi, lão Ngụy, đây là em họ tôi, Dương Bằng. Sau này có thể sẽ đến Giang Thành phát triển, đến khi đó mong anh chiếu cố nhiều hơn.”
“Nhất định nhất định! Lại nói, có Dương tổng ở đây, tôi cũng chỉ hỗ trợ làm chân chạy.”
Ngụy Chính Nghĩa khách khí một câu.
Bên khu nhà trai.
Đám người Trang Phong, Phùng Kiện và Viên Lệ Hoa đều nhìn thấy Dương bằng bị vị Ngụy tổng kia dẫn đến bàn trên, tất cả đều khiếp sợ không thôi.
“Đại Bằng dĩ nhiên lại ngồi ở bàn trên!”
“Đây là thế nào??”
“Ngụy tổng lại khách khí với Đại Bằng như vậy sao!!”
“Toa Toa, kia là đại ca của Đại Bằng à? Dường như anh ta rất thân với Ngụy tổng!”
Từ lúc Dương Bằng rời khỏi bàn, Viên Lệ Hoa vẫn luôn chú ý đến tình hình bên đó, tuy hai bàn cách nhau khá xa, không nghe thấy bên đó nói gì, nhưng có thể thấy rõ thái độ cung kính của Ngụy tổng.
Sau khi khiếp sợ, nàng lại có chút tin tưởng đại ca của Dương Bằng là đại nhân vật.
“Đúng, đó chính là đại ca của Đại Bằng.”
“Tối hôm qua bọn em đã ngủ ở nhà anh ấy, căn nhà đó gần 700m2 đấy, rộng lớn như mê cung vậy.” Điền Toa Toa đắc ý nói.
“Nhà 688m2 ở Tinh Vân Loan??”
Kết hợp với lời nói lúc trước của Điền Toa Toa, Trang Phong lập tức đoán được Dương Hạo ở trong căn hộ rộng lớn nhất của Tinh Vân Loan.
“Chắc vậy.” Viên Lệ Hoa gật đầu, cảm khái: “Không ngờ Đại Bằng còn có một người anh họ là phú ông trăm triệu.”
Viên Lệ Hoa lại có chút hâm mộ nói: “Toa Toa, có tài nguyên tốt như vậy, nếu bọn em muốn đến Giang Thành phát triển, còn không phải dễ như trở bàn tay.”
“Hôm qua đại ca nói, chỉ cần em và Đại Bằng muốn đến Giang Thành, anh ấy sẽ hỗ trợ và sắp xếp cho!’
Điền Toa Toa tươi cười nói, cuối cùng cũng có một loại cảm giác hãnh diện với họ hàng bên nhà mẹ.
Bên kia.
Bàn của đám bạn học đã vỡ tổ.
“Manh Manh lại tìm được một tổng tài!”
“Đó chính là tổng tài tập đoàn Nghiệp báo Giang Thành đấy! Giá trị bản thân phải mấy trăm triệu!”
“Manh Manh chẳng phải là phu nhân tổng tài rồi sao? Thật sự là không dám nghĩ!”
“Lớp trưởng, lần này ông hết hi vọng rồi nhé, đối thủ là tổng tài đấy!”
Mọi người mồm năm miệng mười nghị luận.
Mà lúc này, Hứa Hiểu Đông nghĩ không phải là vấn đề cạnh tranh, hắn đang rầu rĩ mình có nên đi qua xin lỗi không, dù sao thái độ vừa rồi cũng không tốt lắm.
Nếu đối phương là loại người nhỏ nhen tính toán chi li, vậy sau này Hứa Hiểu Đông đừng hòng sống tốt.
Lúc này, Hạ Dĩnh lại khá vui vẻ, nàng biểu hiện rất tốt, cũng không đắc tội với vị Dương tổng kia, lại thêm nàng và Quan Manh Manh khá thân, nói không chừng có thể để vị Dương tổng kia cho mình đi cửa sau nha!
Bàn trên.
Bởi vì Loan Quốc Thành là chồng của dì ba vợ Dương Bằng, tính ra Dương Bằng cũng là cháu ngoại của ông.
Mà Ngụy Chính Nghĩa là em họ xa của Loan Quốc Thành.
Như vậy, Dương Hạo dĩ nhiên lại thấp hơn Ngụy Chính Nghĩa một bối phận.
Sau khi có kết luận này, Ngụy Chính Nghĩa rất sợ hãi, vội vàng cười nói: “Không thể tính như vậy được.”
Loan Quốc Thành cũng không dám nhận, ông cười tủm tỉm, nói: “Dương tổng, chúng ta vẫn theo bên Chính Nghĩa đi, Chính Nghĩa là em họ tôi, chúng ta coi như ngang hàng.”
“Thế nào cũng được, chỉ là xưng hô thôi mà.”
Dương Hạo không quan tâm lắm.
Song phương trò chuyện vài câu, Loan Quốc Thành lại gọi con trai và con dâu đưa giấy hôn thú cho Ngụy Chính Nghĩa: “Chính Nghĩa, lát nữa làm phiền chú rồi.”
Cái gọi là ‘người chứng hôn’, thật ra chỉ là đọc giấy hôn thú và nói vài câu thôi.
Nhưng người chứng hôn có thân phận càng cao càng tốt, thứ nhất là có vẻ uy tín, thứ hai là gia đình sẽ có thể diện.
“Dương tổng, ngài làm người chứng hôn đi!” Ngụy Chính Nghĩa vội vàng nói với Dương Hạo.
Nếu như Dương Hạo không có mặt, Ngụy Chính Nghĩa đi lên cũng không sao, nhưng bây giờ tự nhiên là để Dương Hạo làm thì tốt hơn.
Loan Quốc Thành cũng đang có ý này, tổng tài tập đoàn Nghiệp báo Giang Thành có thể diện hơn phó tổng rất nhiều, ông lập tức tươi cười phụ họa: “Chú em, vậy phải làm phiền cậu rồi!”
Dương Hạo khẽ gật đầu, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, huống chi kết hôn là việc vui, cũng có thể dính chút hỉ khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận