Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 398: Bạn trai chung

Chương 398: Bạn trai chung
Một bên khác.
Dương Hạo mới để điện thoại xuống, nó đột nhiên lại vang lên, hắn vốn cho rằng là ‘chị Âu’ gửi đến, kết quả là ‘em vợ’ Phương Khoa.
“Anh rể, em không liên lạc được với Nhược Hàm, cô ấy có ở công ty các anh không?”
Dương Hạo nhìn Tiểu bạch hoa bên cạnh mình một chút, bỗng nhiên cảm thấy cậu em vợ này thật đáng thương.
Quên đi, liếm chó không đáng để đồng tình!!
Đã lựa chọn làm liếm chó, phải tiếp nhận kết cục này.
Nữ thần dùng bcs cậu mua, cũng coi như có đủ cảm giác tham dự rồi!
Huống hồ tên nhãi Phương Khoa này cũng là một kẻ bợ đít như mẹ và chị của cậu ta, Dương Hạo cũng không có cảm tình gì, không cần phải đồng tình.
Nếu như không có bữa tiệc mừng thọ kia, nói cho cùng cũng chỉ là người qua đường mà thôi.
Dương Hạo không để ý đến tin nhắn của tên này, năng lực tự an ủi của liếm chó luôn luôn cực mạnh, tên này sẽ tự tìm lý do cho nữ thần thôi.
Mà lúc này, Dương Hạo lại nhận được tin nhắn của chị gái Phương Khoa là Phương Nghiên: Anh rể, có rảnh không, đi ăn khuya nhé??
Dương Hạo nhìn thời gian, lúc này đã là chín rưỡi.
Bây giờ ra ngoài ăn khuya, ăn xong cũng đến đêm, đây là ăn khuya nghiêm chỉnh sao?
Ăn là ăn cái gì??
Dương Hạo khẽ lắc đầu, hai chị em nhà này thật tuyệt!
Một cái làm Hoa Thiên Khuyển, một cái thì quyến rũ anh rể họ!
Bảo sao Vương Tuyết Như lại nói nhân phẩm của cô cô có vấn đề, giáo dục được hai đứa con ‘ưu tú’ như vậy.
Nghĩ đến thiếu phụ xinh đẹp, cũng không biết cha của tiểu trợ lý Vương Băng Như thế nào rồi?
Dương Hạo lập tức gửi tin nhắn cho Vương Tuyết Như, lấy được câu trả lời là Vương Xương Thịnh gãy hai chân, chân trái vỡ nát, phải rất lâu mới khôi phục.
Điều kiện gia đình Vương Băng Như vốn không tốt lắm, lần này càng là họa vô đơn chí.
Ừm, nên làm anh hùng một phen!
Dương Hạo hỏi số tài khoản của Vương Băng Như từ tài vụ của công ty, trực tiếp chuyển 1 triệu qua.
Hắn có ấn tượng vô cùng tốt với vị tiểu trợ lý sắp học nghiên cứu sinh này, trẻ tuổi xinh đẹp lại có đôi chân dài không thua Di Bảo, lại thêm buff ‘cô em vợ’, chiếu cố một chút cũng là nên.
Chuyển tiền xong, hắn lại nhắn tin cho Vương Băng Như: Yên tâm chăm sóc chú Vương đi, nếu cần chuyển viện thì đến Giang Thành.
Một bên khác, trong bệnh viện ở huyện thành nhỏ.
Vương Băng Như đang trông coi trong phòng bệnh, cha của nàng lái xe điện và bị tông trúng, nhưng tài xế trái mấy, bây giờ còn chưa tìm thấy người.
Mà cha của nàng bị tông ở vùng ngoại ô ít camera, muốn tìm tài xế cũng không dễ, phải xem mức độ coi trọng của cảnh sát.
Nói câu khó nghe, nếu như có án mạng, vậy đại khái lúc này đã bắt được tài xế rồi.
Hiện giờ cha của nàng không nguy hiểm đến tính mạng, đối với Vương Băng Như là chuyện tốt, nhưng cũng bởi vì không nguy hiểm đến tính mạng, nên tốc độ phá án sẽ không nhanh như vậy, tiền thuốc men gì đó đều phải do gia đình tự chi trả.
Lúc trước từng nói qua, điều kiện nhà Vương Băng Như không tốt lắm, mẹ Lưu Triệu Hà là nhân viên bán rau trong khu thương mại, cha Vương Xương Thịnh làm thuê trong một xưởng tư, thu nhập của hai vợ chồng vốn không nhiều, lại thêm cung cấp cho Vương Băng Như đi học, nên cũng không có tiền dành dụm gì.
Vương Xương Thịnh nằm viện, làm cho gia đình vốn không giàu có lại họa vô đơn chí, cũng may Vương Tuyết Như hỗ trợ nộp 20 ngàn tiền thế chấp ở viện.
Lúc này, Vương Tuyết Như đi ra ngoài mua trái cây, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con Lưu Triệu Hà và Vương Băng Như đang đầy u sầu.
Đột nhiên, điện thoại của Vương Băng Như kêu lên, nàng cầm điện thoại nhìn lướt qua, tiếp đó đôi mắt to xinh đẹp mang chút u buồn lại trợn tròn lên.
Phát hiện sự dị thường của con gái, Lưu Triệu Hà nghi ngờ hỏi một câu: “Sao thế?”
“Dương tổng chuyển cho con một khoản tiền.” Vương Băng Như không biết nói dối, liền đáp thật.
“Bao nhiêu tiền?”
Lưu Triệu Hà còn tưởng con gái mình tìm ông chủ vay tiền, nên cũng không nghĩ gì.
“1 triệu!”
“Bao nhiêu cơ???”
Lần này, Lưu Triệu Hà không thể bình tĩnh, bà còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
“Là 1 triệu thật.” Vương Băng Như đã đếm lại hai lần, tiếp đó đưa điện thoại đến trước mặt mẹ.
“Chuyện này… cũng quá nhiều rồi!”
Lưu Triệu Hà trực tiếp sửng sốt, cả đời này ba chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
“Băng Như, con và vị Dương tổng kia không có quan hệ khói nói nào chứ? Đó là bạn trai của Tuyết Như đấy!”
Lưu Triệu Hà nhíu chặt lông mày, bà tuy nghèo nhưng tam quan vẫn rất chính trực, cảm thấy nếu con gái cướp bạn trai của Vương Tuyết Như thì đúng là không có đạo đức.
“Không có!” Vương Băng Như quả quyết lắc đầu.
Nhưng vẫn có chút chột dạ, nếu hôm nay cha mình không bị tai nạn, kế hoạch của nàng và chị gái Vương Tuyết Như thuận lợi, như vậy nàng cũng không dám trả lời quả quyết như thế.
Mà bây giờ, nàng và Dương Hạo đúng là không có quan hệ khó nói gì, mà chỉ là cấp trên cấp dưới bình thường.
“Nếu không có quan hệ gì, tại sao lại chuyển nhiều tiền như vậy? Có phải là có ý gì với con không?”
Lưu Triệu Hà vẫn tin tưởng con gái, bà hiểu con gái mình từ nhỏ đã không biết nói dối.
Lúc này, giọng nói của Vương Xương Thịnh vang lên: “Còn phải hỏi sao, nhất định là nhìn trúng Băng Như nhà ta rồi!”
Ông tuy không động đậy được, nhưng ý thức vẫn rõ ràng, nghe thấy hết cuộc đối thoại của hai mẹ con.
“Vị Dương tổng kia nhìn thì đàng hoàng, tại sao lại như vậy chứ! Ăn trong chén còn nhìn trong nồi!”
Lưu Triệu Hà cau mày oán trách, tiếp đó bà quay đầu căn dặn con gái: “Băng Như, con không thể làm chuyện có lỗi với Tuyết Như. Tuyết Như rất tốt với con mà!”
Vương Băng Như trịnh trọng gật đầu: “Mẹ yên tâm, con không phải loại người như vậy.”
“Con sẽ nghe lời chị, sẽ không làm chuyện có lỗi với chị!”
Vương Băng Như miệng thì nói vậy, trong lòng lại oán thầm: Thế nhưng chị hi vọng con làm chuyện ‘có lỗi’ với chị nha!
Ba ngày trước, Vương Tuyết Như từng kề đầu chung gối với nàng một lần, nói ra ý nghĩ và hoàn cảnh khó khăn của mình bây giờ.
Vương Tuyết Như cảm thấy mình không có sức cạnh tranh so với những cô gái khác, cho nên muốn kéo Vương Băng Như vào, tạo thành liên minh chị em.
Tất cả mọi chuyện trong thời gian này, đã lật đổ nhận thức vốn có của Vương Băng Như, thậm chí lật đổ thế giới quan và giá trị quan của nàng, cộng thêm Dương Hạo quả thực là một vị tổng tài rất có sức hút.
Cho nên Vương Băng Như cũng động tâm, lại có Vương Tuyết Như hỗ trợ tìm lối thoát, nàng liền thuận nước đẩy thuyền đáp ứng.
“Chúng ta không thể làm chuyện có lỗi với Tuyết Như, trừ phi Tiểu Dương và Tuyết Như đã chia tay.” Vương Xương Thịnh còn nói thêm.
“Chú ba, thím ba, nghe cháu nói hai câu. . .”
Vương Tuyết Như mua trái cây trở về, vừa hay nghe được cuộc đối thoại này, nàng bước nhanh vào phòng bệnh.
Thả trái cây lên giường bệnh trống không bên cạnh, tiếp đó nghiêm túc nói: “Cháu và Dương đại ca tuy hẹn hò, nhưng với điều kiện của anh ấy thì sẽ không cưới cháu, dù sao cháu cũng đã ly hôn còn nuôi con riêng.”
“Nhưng Băng Như thì khác, con bé trẻ tuổi xinh đẹp học vấn cao, cho nên con bé mới có cơ hội!”
Lưu Triệu Hà sửng sốt: “Tuyết Như, cháu có ý gì?”
“Cháu muốn làm mối cho Dương đại ca và Băng Như!”
Vương Tuyết Như cũng không che giấu, mà nói thẳng ý nghĩ của mình.
“Hả??”
Lưu Triệu Hà và Vương Xương Thịnh đều vô cùng bất ngờ.
Họ đều là người có tư tưởng truyền thống, nghe Vương Tuyết Như nói vậy thì vô cùng khiếp sợ.
Cháu gái muốn nhường bạn trai cho con gái bọn họ?
Chắc là ý này nhỉ??
Hai người liếc nhau, trong mắt đều có ý hỏi thăm.
Hai người có tư tưởng bảo thủ, tự nhiên không nghĩ ra cái từ ‘dùng chung’ kia.
Sửng sốt chốc lát, Lưu Triệu Hà cau mày hỏi: “Tuyết Như, Tiểu Dương tốt như vậy, cháu không tiếc sao?”
“Không tiếc! Phù sa không chảy ruộng ngoài, Băng Như cũng không phải người ngoài!”
Vương Tuyết Như trịnh trọng gật đầu, nàng đương nhiên sẽ không nhắc đến chuyện dùng chung.
Mặc dù ‘dùng chung’ hay ‘công cộng’ là một từ ngữ rất phổ biến trong xã hội bây giờ, như xe đạp dùng chung, sạc dự phòng công cộng… rất nhiều thứ được phổ cập, nhưng bạn trai dùng chung thì vẫn có chút quá mức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận