Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 137: Suýt nữa mất nhà

Chương 137: Suýt nữa mất nhà
Sau khi biết hai người quen biết thế nào, Dương Hạo cũng có chút khóc cười không xong.
Vợ cũ của mình còn cmn tham dự thiết kế nhà của mình ở Tinh Vân Loan!
Quả thực là ảo ma canada!
Hắn do dự một lát, vẫn nói chân tướng cho Mạnh Ngọc Ngọc: Lý Mạn Thù là vợ cũ của anh.
Dương Hạo vẫn tin tưởng Mạnh Trà Trà, nàng có thể xử lý tốt loại quan hệ này.
Lúc này, Mạnh Ngọc Ngọc ngồi đối diện Lý Mạn Thù lại có cảm giác nguy cơ, nàng vẫn cho rằng Lý Mạn Thù chỉ là một lão trà xanh đẳng cấp không cao.
Không ngờ đối phương còn có một chiêu ‘ám độ trần thương’!
Suýt nữa trộm nhà mình luôn!
Nói cách khác, mình đã đánh giá quá thấp thực lực của đối phương, thứ Lý Mạn Thù biểu hiện ra chỉ là thứ cô ta muốn mình nhìn thấy!!
Thật là âm hiểm!!
Trong lòng Mạnh Ngọc Ngọc điên cuồng diss, lại cầm ly nước trái cây lên uống một ngụm.
Mà lúc này, tin nhắn của Dương Hạo đã đến.
Mạnh Ngọc Ngọc vội vàng mở ra xem.
Ngay sau đó, Mạnh Ngọc Ngọc trực tiếp phun nước trái cây trong miệng ra ngoài!!
Tung tóe cả bàn.
“Ngọc Ngọc, sao thế?”
“Sao thế???”
Lý Mạn Thù và Vu Lệ Lệ đều giật nảy mình, vội vàng ném ánh mắt nghi hoặc về phía Mạnh Ngọc Ngọc.
“Ngọc Ngọc, lau miệng đi.” Lý Mạn Thù còn đưa hai cái khăn giấy.
“Cảm ơn.”
Mạnh Ngọc Ngọc đầu tiên là lau miệng, tiếp đó vỗ vỗ ngực, để mình hít thở tốt hơn một chút.
Nàng ngửa đầu nhìn Lý Mạn Thù ở đối diện, trong mắt có thêm vài phần nghiền ngẫm và khiêu khích.
Lúc nghỉ ngơi khi đánh bài, nàng có hỏi Dương Hạo vì sao lại ly hôn, Dương Hạo cũng không che giấu mà nói thật.
Khi đó Mạnh Ngọc Ngọc còn nghĩ, nếu người phụ nữ kia biết sau khi mình rời đi, chồng cũ liền lên như diều gặp gió thì sẽ nghĩ thế nào!
Cùng lúc đó, nàng cũng cực kỳ khinh bỉ hành vi của người phụ nữ này.
Tuy cũng là trà xanh, nhưng Mạnh Ngọc Ngọc cảm thấy nếu mình là vợ của của Dương Hạo, nàng sẽ không tuyệt tình như vậy, hai người đã có con gái, huống hồ đã chung sống nhiều năm, nếu như tình cảm rất tốt thì nàng sẽ không ly hôn.
Mạnh Ngọc Ngọc đúng là trà, là hám của, nhưng nàng không xấu.
Mà người phụ nữ kia thì độc ác, không có lương tâm!
Lúc trước Mạnh Ngọc Ngọc thầm diss người phụ nữ kia rất nhiều lần, kết quả không ngờ đối phương vậy mà lại ngồi ngay đối diện mình.
Ngoài ra, trong lúc nói chuyện với Lý Mạn Thù, thì Lý Mạn Thù còn nói mình chưa kết hôn!
Đừng nói là sinh con, ngay cả ly hôn mà Lý Mạn Thù cũng không thừa nhận!
Có thể thấy Lý Mạn Thù đang tạo hình tượng độc thân, đi câu kể ngốc nhiều tiền khác.
Thật là không biết xấu hổ!
Mạnh Ngọc Ngọc thầm mắng.
Mà lúc này, Lý Mạn Thù cũng mở miệng: “Ngọc Ngọc, trên mặt tôi có thứ gì sao? Sao cô lại nhìn tôi như vậy?”
Lý Mạn Thù cũng hơi khó hiểu, đưa tay sờ sờ mặt mình.
“Tôi chỉ cảm thấy chị Mạn Thù thật là xinh đẹp! Xinh đẹp như vậy, theo lý luyết thì không nên độc thân mới đúng!”
“Chị Mạn Thù, chắc bạn trai cũ của chị rất ưu tú nhỉ??” Mạnh Trà Trà không còn cảm giác nguy cơ, lập tức cười hỏi một câu.
“A…” Lý Mạn Thù nao nao, không phải bạn trai cũ, mà là chồng cũ mới đúng.
Nhưng nàng không muốn mất mặt trước Mạnh Ngọc Ngọc, lập tức trả lời: “Bạn trai cũ của tôi mở mấy tiệm lẩu, cũng coi là có tiền.”
“Vậy tại sao lại chia say?” Mạnh Ngọc Ngọc hăng hái truy vấn.
“Bởi vì…” Lý Mạn Thù hơi dò dự, sao đó thở phì phò nói: “Anh ta vượt qua giới hạn!!”
Rất nhiều phụ nữ đều như vậy, sau khi chia tay hoặc ly hôn, nhất định sẽ đẩy trách nhiệm cho nhà trai, thậm chí không tiếc đổi trắng thay đen.
Có lẽ trong mắt các nàng, làm vậy có thể làm nổi bật sự vô tội và ưu tú của mình.

Thứ bảy.
Tôn Tâm Di dậy sớm tắm rửa, chuẩn bị bắt xe khách trở về Kinh Môn, tham gia sinh nhật mẹ.
Hôm nay Triệu Doanh Doanh đi làm sớm, đã ngồi trang điểm trong phòng khách.
“Tâm Di, mình hối hận khi gọi cú điện thoại kia rồi!”
“Mạnh Ngọc Ngọc đi theo Dương tổng, tốt xấu gì cũng có một chiếc Mercedes hơn 500 ngàn, đến lượt cậu thì không có cái gì cả.”
“Đàn ông quả nhiên đều như nhau, sau khi có được thì không biết trân quý.”
Triệu Doanh Doanh vừa trang điểm vừa phàn nàn.
Nàng vốn cho rằng sau khi bạn thân mình dính vào vị Dương tổng kia, có lẽ sẽ một bước lên trời, mình cũng được thơm lây.
Kết quả lại không có động tĩnh gì, trở về quê còn phải bắt xe khách.
Nghe Triệu Doanh Doanh phàn nàn, Tôn Tâm Di lại lắc đầu: “Mình tự nguyện, đây không phải giao dịch!”
“Mình đang bất bình thay cậu đấy! Mạnh Ngọc Ngọc sao có thể so với cậu được! Kết quả loại phụ nữ đó thì lái Mercedes, còn cậu phải đi xe khách.” Triệu Doanh Doanh vẫn tiếp tục phàn nàn.
Mà lúc này, điện thoại của Tôn Tâm Di chợt vang lên.
Sau khi thấy người gọi, nàng lập tức nở nụ cười, có vài phụ nữ chính là như vậy, khi chưa phát sinh quan hệ thì có lẽ vẫn còn tương đối lạnh nhạt, chỉ khi phát sinh quan hệ, bạn sẽ là tất cả của nàng.
Trong tâm lý học, loại tình huống này gọi là ỷ lại về sinh lý!
Tình hình của Tôn Tâm Di chính là như vậy!
“Tôn Tâm Di! Cậu đừng không có tiền đồ như vậy có được không?”
Thấy bạn thân cười như vậy, Triệu Doanh Doanh liền biết là Dương Hạo gọi đến, nàng lại bắt đầu phàn nàn.
Tôn Tâm Di cũng không để ý nàng, mà nghe máy.
“Tâm Di, thu thập xong chưa?” Giọng nói của Dương Hạo truyền ra.
“A…” Tôn Tâm Di hơi mờ mịt, không hiểu vì sao đối phương lại hỏi vậy, Dương Hạo biết mình muốn ra ngoài sao?
Hay là muốn hẹn mình ra ngoài??
“Dương đại ca, anh muốn hẹn em ra ngoài à?”
“Ừm, năm phút nữa anh sẽ đến cổng tiểu khu nhà em.”
“A?” Tôn Tâm Di kinh hãi, vô thức nhíu mày, khổ sở nói: “Dương đại ca, hôm nay em phải về nhà.”
Thật ra nàng cũng muốn ra ngoài với Dương Hạo, nhưng hôm nay là sinh nhật mẹ, nàng nhất định phải về.
“Em xuống nhà trước đi. Gặp mặt rồi nói.”
Dương Hạo nói xong thì cúp máy.
“Hôm nay là cuối tuần, chắc Dương đại ca muốn dẫn cậu ra ngoài tiêu xài đấy!” Triệu Doanh Doanh hưng phấn nói: “Tâm Di, cơ hội khó được, nhất định phải đi!”
“Mình muốn về nhà!” Tôn Tâm Di lắc đầu.
“Cậu có ngốc hay không? Chậm một ngày cũng không sao, hoặc là ban ngày đi dạo phố, buổi tối rồi về cũng được.” Quân sư quạt mô Triệu Doanh Doanh lại đề nghị.
“Dương đại ca sắp đến rồi, mình ra ngoài trước!’
Tôn Tâm Di không muốn nghe ý kiến ngu ngốc này, nàng thay quần áo xong liền cầm túi Prada do Dương Hạo tặng, và cầm mỹ phẩm mua cho mẹ rồi đi xuống lầu.
Nàng lo Dương Hạo phải chờ lâu, nên cố tình bước nhanh hơn.
Ra khỏi tiểu khu, chiếc xe YangWang U8 kia quả nhiên đã đứng ở cổng.
Nàng bước nhanh vài bước, kéo cửa và leo lên xe.
Sau khi lên xe, nàng chủ động nói rõ tình hình: “Dương đại ca, hôm nay là sinh nhật mẹ em, em phải về nhà! Cho nên không thể đi với anh rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận