Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 134: Bạn thân có tiền đồ

Chương 134: Bạn thân có tiền đồ
“Lily à, sao mới sáng sớm mà đã nóng giận rồi!”
A???
Dương tổng???
Nghe thấy giọng nam trong điện thoại, Từ Nhã Lỵ trực tiếp ngẩn người, nàng vội vàng đưa điện thoại đến trước mắt, nhìn xem cái tên trên màn hình điện thoại.
Không sai, là ‘Di Bảo’!!
Cho nên, mình gọi điện cho DI Bảo, Dương tổng nghe máy?!!
Thời gian này… hai người đã ở cạnh nhau!
Chẳng lẽ tối hôm qua đã ở với nhau rồi???
Khá lắm, Tôn Tâm Di, có tiền đồ đấy!
Từ Nhã Lỵ yên lặng đậu xanh rau muống.
Tuy nhiên, ngây người giây lát, sau đó giọng nói của nàng thay đổi 180 độ: “Dương tổng, chào buổi sáng!”
“Chuyện này… tôi sợ Tâm Di đi làm muộn, cho nên mới gọi điện nhắc nhở một câu. Nếu Tâm Di đi với ngài, vậy tôi yên tâm.”
Từ Nhã Lỵ nói xong thì chuẩn bị kết thúc cuộc gọi lúng túng này.
Nhưng giọng nói của Dương Hạo lại truyền ra lần nữa: “Lily, có phải cô nhớ rồi không?”
“A?” Từ Nhã Lỵ mặt đầy mờ mịt, không hiểu vì sao vị Dương tổng này lại đột nhiên hỏi như vậy.
“Tôi… tôi nên nhớ hay là không?” Từ Nhã Lỵ yếu ớt hỏi.
“Tôi cảm thấy cô nhớ nhà.” Dương Hạo nói.
“A, vậy tôi nhớ nhà.”
Từ Nhã Lỵ vẫn có giác ngộ rất cao, lập tức nói theo ý của tổng tài.
“Vậy cô trở về Kinh Môn một chuyến đi. Để tài xế văn phòng đưa cô về, coi như đi công tác.”
Từ Nhã Lỵ là người Kinh Môn, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là nàng và Tôn Tâm Di là bạn thân, hai người quen nhau từ lúc học nhà trẻ, cho nên Tôn Tâm Di cũng là người Kinh Môn.
“A? Tôi trở về Kinh Môn làm gì?” Từ Nhã Lỵ vẫn không hiểu gì cả.
“Không phải nhớ nhà sao? Trở về thăm cha mẹ thôi.” Dương Hạo nói.
“Chuyện này… chuyện này… có được không?”
Tài xế văn phòng đưa mình về nhà thăm cha mẹ, còn tính là đi công tác!
Đây là phim huyền huyễn đúng không!
Nào có lãnh đạo nào tốt như vậy.
Trừ phi lãnh đạo này có ý đồ với bạn.
Ah, lẽ nào Dương tổng có ý đồ với mình??
Khi Từ Nhã Lỵ đang suy nghĩ lung tung, giọng nói của vị tổng tài kia lại vang lên: “Thuận tiện giúp tôi làm vài việc.”
Phù…!
Nghe thấy câu này, Từ Nhã Lỵ mới thở phào một cái.
Nàng biết ngay, cmn đây mới là trọng điểm!
“Dương tổng, mời phân phó.”
“Mua nhà, dùng tên của Tôn Tâm Di.” Dương Hạo nói.
“A? Mua nhà cho Tâm Di??”
Từ Nhã Lỵ kinh hãi không thôi, CPU vận chuyển rất nhanh, tiếp đó liền có kết luận, DI Bảo tuyệt đối đã ngủ phục vị tổng tài này.
Bằng không vì sao sáng sớm lại muốn mua nhà cho DI Bảo chứ?
“Dương tổng, mua nhà diện tích bao nhiêu? Có yêu cầu cụ thể gì không?” Từ Nhã Lỵ lấy lại bình tĩnh, tiếp đó hỏi.
“Cô hiểu tình hình gia đình Tâm Di không?” Dương Hạo hỏi.
“Hiểu rõ, cha mẹ Tâm Di đều là công nhân, có một cô em gái đang học trung học.” Từ Nhã Lỵ đáp.
“Nhà không ít người, vậy mua biệt thự đi!”
“A? Biệt thự? Vâng!!’
Từ Nhã Lỵ vội vàng đáp ứng.
“Đúng rồi, nhà họ có xe không?” Dương Hạo lại hỏi.
“Chắc là không có.”
Từ Nhã Lỵ cũng không xác định, dù sao lúc ăn tết thì vẫn không có.
“Vậy thì lại mua chiếc xe đi.”
“A, vâng!’
Từ Nhã Lỵ luôn miệng đáp ứng, mua biệt thự rồi, xe thì có là gì.
“Đúng rồi, Dương tổng, dự toán là bao nhiêu?” Từ Nhã Lỵ hỏi.
“Bao nhiêu cũng được.”
Di Bảo có 500 triệu, muốn tiêu thế nào cũng được, nhưng Dương Hạo vẫn hỏi một câu: “Giá đất nơi đó thế nào?”
“Khoảng 5000/1m2.”
Từ Nhã Lỵ cũng không chắc chắn, nàng cũng không quá quan tâm đến giá nhà ở quê nhà.
“Vậy cô không cần suy nghĩ đến giá tiền, thấy ổn thì trực tiếp mua lại, dùng tên Tâm Di.” Dương Hạo trả lời bằng giọng tổng tài bá đạo.
Văn phòng tổng tài.
Cúp máy, Từ Nhã Lỵ hít sâu một hơi.
Bạn thân mình có tiền đồ!
Thật sự bắt được cơ hội vượt giai tầng, đã nghe theo lời khuyên của nàng.
Lúc này, Vương Băng Như tiến đến hỏi: “Chị Lỵ, Dương tổng có việc gì sao?”
Nàng mới nghe thấy, hình như Từ Nhã Lỵ nói chuyện với Dương tổng.
“Đúng là có việc giao cho tôi. Phải đi công tác rồi, văn phòng tổng tài giao cho cô.”
Từ Nhã Lỵ nhìn Vương Băng Như một chút, chỉ thấy cô bé này hơi lỗ mãng, sau này có cơ hội phải dạy dỗ một chút.
Trong chỗ làm việc, loại tình huống này căn bản là không nên hỏi, bởi vì mỗi người đều có công việc của mình, có vài việc còn dính đến chuyện riêng tư, là đồng nghiệp mà đi tìm hiểu thì không quá lễ phép.
Nhưng Từ Nhã Lỵ biết là Vương Băng Như còn chưa tốt nghiệp đại học, căn bản là không có kinh nghiệm gì, cho nên phạm sai lầm mới là bình thường.
Khi hai người nói chuyện, một cô gái có dáng người nở nang, khí chất thành tục đi ra khỏi thang máy.
Hai người đều vô thức nhìn qua.
“Xin chào, hôm nay Dương tổng không có ở đây.”
Từ Nhã Lỵ còn tưởng đối phương đến tìm tổng tài nhà mình, nên chủ động mở miệng nói.
“Xin chào, tôi là Thái Mỹ Thần, là chủ nhiệm văn phòng tổng tài.”
Thái Mỹ Thần vừa mới làm thủ tục nhập chức, đến tìm Dương Hạo báo danh, kết quả lại được cho biết vị tổng tài kia không có ở công ty.
“Xin chào chủ nhiệm Thái, tôi là thư ký số một của Dương tổng, Từ Nhã Lỵ.
“Chào chủ nhiệm Thái, tôi là trợ lý Vương Băng Như.”
Nghe thấy đối phương là chủ nhiệm mới tới, hai người vội vàng tự giới thiệu.
Thái Mỹ Thần khách khí trò chuyện vài câu, nhưng nàng chú ý đến vẻ ngoài của hai người này nhiều hơn, vị tiểu trợ lý này trẻ tuổi, xinh đẹp, chân dài.
Thư ký tuy kém trợ lý một chút, nhưng cũng là một mỹ nhân.
Mà Thái Mỹ Thần cũng vô cùng tự tin với vẻ ngoài của mình.
Nói cách khác, trong văn phòng tổng tài của Dương tổng đã có ba vị mỹ nữ.
Hi vọng đây chỉ là trùng hợp, mọi người đều có năng lực làm việc mạnh, lại trùng hợp có vẻ ngoài xinh đẹp thôi.
Thái Mỹ Thần thầm nghĩ như vậy.
Tiểu khu Vọng Giang.
Trên ban công.
Sau khi cúp điện thoại, Dương Hạo lại dùng điện thoại của mình gửi tin cho Từ Nhã Lỵ: Giữ bí mật!
Hắn muốn cho Di Bảo một bất ngờ, tự nhiên không thể để lộ sớm.
Trở về phòng ngủ, Tôn Tâm Di vẫn còn ngủ say.
Cũng may là sau khi tiêm một mũi, nàng lại hạ sốt, lúc này không còn nóng nữa.
Lúc này Dương Hạo lại rất có tinh thần, hắn gửi tin cho Giang Ngọc Kỳ, hỏi thăm tình hình của Hề Hề.
Tối hôm qua Hề Hề ngủ với Lý Mạn Ny, sáng nay cũng là Lý Mạn Ny đưa đi nhà trẻ.
Giang Ngọc Kỳ trả lời rất nhanh, còn quay một đoạn video Hề Hề đang lười biếng trong lớp học.
Thấy con gái bảo bối, Dương Hạo cũng yên lòng.
Lúc này, có tiếng mở cửa truyền vào.
Dương Hạo ra ngoài xem, là Triệu Doanh Doanh trở về.
“Dương đại ca, anh ở đây à!’
Thấy Dương Hạo trong nhà, Triệu Doanh Doanh cũng không bất ngờ, cuộc gọi tối hôm qua của nàng, thật ra chính là đang hỗ trợ bạn thân Tôn Tâm Di.
Bởi vì theo thái độ của Dương Hạo, Triệu Doanh Doanh biết mình không có cơ hội, nếu như muốn dính với vị đại gia này, vậy chỉ có thể thông qua Tôn Tâm Di.
Dù sao thì ban đầu, vị Dương tổng này cũng nhìn trúng Tôn Tâm Di!
Mà theo tình hình bây giờ, sự hỗ trợ của nàng đã đưa đến tác dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận