Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 388: Tổng tài bá đạo và tiểu kiều thê

Chương 388: Tổng tài bá đạo và tiểu kiều thê
Selfie xong, Tô Văn Văn cười ha hả nói: “Chú Dương, số tiền cho cô gái kia coi như mất trắng rồi.”
“Không có gì, chỉ chục ngàn mà thôi!”
Dương Hạo khoát tay.
Hả???
Chục ngàn!!!
Lúc trước khí Chu Minh Nguyệt hỏi, Dương Hạo không nói giá tiền, lúc này bỗng nhiên nghe nói tiêu chục ngàn để mua cái chỗ ngồi, hai cô bé không khỏi kêu lên.
Nhưng nghĩ đến tôm hùm với cua hoàng đế cũng đã hai ba chục ngàn rồi, nên hai người cũng bình tĩnh lại.
Chú Dương này chính là đại gia, không cần nghi ngờ gì cả!
Ánh mắt của hai người đều rơi vào Trần Nhược Hàm, xem như hiểu vì sao vị bạn cũ này lại lựa chọn một ông chú rồi.
Một ông chú cao to đẹp trai, giàu có hào phóng như vậy, thật ra các nàng cũng muốn.
“Chú Dương, chú làm việc gì nha?” Chu Minh Nguyệt tò mò hỏi.
“Kinh doanh!”
Dương Hạo thuận miệng qua loa, hắn cũng không muốn trang bức với mấy cô bé này.
“A a.”
Thấy Dương Hạo không đáp lại, Chu Minh Nguyệt cũng không tiện truy cứu.
“Tôi đi vệ sinh, mọi người trò chuyện đi.”
Dương Hạo đứng dậy đi ra ngoài, mở nhà hàng ở trung tâm thương mại có một tệ nạn lớn nhất, chính là nhà vệ sinh không ở trong quán, có lúc thậm chí phải đi rất xa.
Mà sau khi Dương Hạo rời đi, Chu Minh Nguyệt và Tô Văn Văn bắt đầu bao vây Trần Nhược Hàm.
“Nhược Hàm, ông chú nhà cậu có lai lịch thế nào?”
“Chỉ ăn một bữa cơm cũng tiêu mấy chục ngàn, quá hào phóng rồi!”
Đối mặt với sự truy hỏi của hai người, Trần Nhược Hàm có chút đắc ý, nhếch miệng cười: “Chú Dương nhà mình là tổng tài nha, chính là loại tổng tài bá đạo trong phim truyền hình các cậu hay xem ý!”
Mặc dù ngoại hình của hai người bạn này không bằng nàng, nhưng tiểu bạch hoa Trần Nhược Hàm vẫn có tâm lý đề phòng nhất định, không tiết lộ quá nhiều về Dương Hạo, để tránh hai người có ý đồ xấu với chú Dương của mình.
“Oa, đây chính là ‘tổng tài bá đạo yêu ta’ đúng không!”
“Phải là ‘tổng tài bá đạo và tiểu kiều thê’ mới đúng!”
Chu Minh Nguyệt và Tô Văn Văn bắt đầu trêu chọc.
Trần Nhược Hàm cũng nở nụ cười xán lạn, mà lúc này, điện thoại của nàng bỗng nhiên vang lên, liếm chó trung thực Phương Khoa gửi tin nhắn đến: Hàm Hàm, tối nay cùng đi ăn nhé, cậu muốn ăn gì cũng được, tôi mời.
Trần Nhược Hàm liếc nhìn qua, liền ném điện thoại qua một bên, cũng lười trả lời.
Thật ra loại liếm chó như Phương Khoa, trong wechat của nàng còn có mấy cái, nhưng tiểu bạch hoa Trần Nhược Hàm đã nghĩ kỹ, chỉ cần bắt được chú Dương, nàng sẽ block hết tất cả liếm chó.
Một tổng tài bá đạo như chú Dương nhà mình, sao có thể cho phép người phụ nữ của mình nuôi liếm chó chứ!
Người hiểu chuyện, tự nhiên phải chủ động giết chết hết liếm chó, tiếp đó yên phận làm một con chim hoàng yến. . .
Dương Hạo đi vệ sinh trong, trực tiếp đến trung tâm thể nghiệm Huawei ở tầng 1, nhiệm vụ lần này có ba bước.
Cho ba cô bé checkin chỉ là bước thứ nhất.
Bước thứ hai là Huawei Pocket 2, Dương Hạo cũng không biết đây là tâm nguyện của cô bé nào, dứt khoát mua cho mỗi người một, dù sao cũng không bao nhiêu tiền.
Gần dây chiếc điện thoại này rất hot, rất được các cô gái ưa chuộng.
Trong cửa hàng rất đông người, Dương Hạo đi vào mà không có người đến đón tiếp.
Hắn đi thẳng đến trước quầy, tiếp đó cầm chiếc điện thoại Pocket 2 lên xem một chút, sau đó nói với một nhiệm vụ gần mình nhất: “Tôi muốn ba chiếc điện thoại này.”
Nữ nhân viên đi đến, mặt tiếc nuối nói: “Tiên sinh, điện thoại này không có hàng sẵn.”
Dương Hạo không quá quan tâm đến chiếc điện thoại này, nhưng cũng biết nó đang rất hot, nên không có hàng cũng là bình thường.
Nhưng đối với kẻ có tiền mà nói, không tồn tại chuyện không có hàng sẵn.
Dương Hạo hỏi: “Tăng giá bao nhiêu thì có hàng?”
“Ah…”
Nữ nhân viên ngẩn người, tiếp đó nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, nếu ngài muốn nhận hàng luôn, tôi chỉ có thể thương lượng với các khách hàng đã đặt trước, e rằng mỗi chiếc phải thêm khoảng 1500!”
“Được! A, đúng rồi, lấy 4 chiếc đi!”
Dương Hạo nghĩ cũng nên cho Tiểu bạch hoa Trần Nhược Hàm một chút đãi ngộ đặc biệt, Chu Minh Nguyệt và Tô Văn Văn mỗi người một cái, Trần Nhược Hàm thì hai cái khác màu.
“Bốn chiếc?”
Nữ nhân viên nao nao, hiển nhiên là gặp được đại gia rồi.
“Tiên sinh, xin chờ một lát.”
Nữ nhân viên lập tức đi tìm cửa hàng trưởng, cái gọi là thương lượng với khách hàng chỉ là ngụy trang, trong cửa hàng có hàng sẵn, chẳng qua muốn giá bán mà thôi, dù sao đám người chuyên bán qua tay cũng tăng giá một hai ngàn mà.
“Tiên sinh, mỗi chiếc tăng thêm 1500, số tiền này phải đưa cho khách hàng đã đặt trước, cho nên hóa đơn chỉ có thể ghi nguyên giá.”
Sau khi trở về, nữ nhân viên nói với Dương Hạo, tăng giá là hành vi cá nhân của nhân viên cửa hàng, phía trên là không cho phép làm như vậy, cho nên phải tìm lý do.
Dương Hạo không quan tâm lắm, trực tiếp quét thẻ trả tiền, hắn chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, căn bản không để ý đến tiền.
Chủ yếu là điện thoại này quá rẻ, căn bản không kiếm được bao nhiêu, thêm 1500 hay 2000 cũng không có ý nghĩa.
Dương Hạo cầm túi mua sắm trở về nhà hàng, lúc này trên bàn đã có rất nhiều món ăn, ba cô bé đang chụp ảnh quên cả trời đất.
“Chú Dương, sao chú đi lâu vậy.”
Thấy Dương Hạo trở về, Trần Nhược Hàm lập tức để điện thoại xuống, Chu Minh Nguyệt và Tô Văn Văn cũng đưa mắt nhìn về phía Dương Hạo.
Dương Hạo đưa túi mua sắm cho ba cô bé.
“Hai người là bạn của Nhược Hàm, lần đầu gặp mặt cũng không có gì, liền tặng hai người một món quà nhỏ.”
“A?”
“Còn có quà!!”
Chu Minh Nguyệt và Tô Văn Văn đều mừng rỡ.
“Cảm ơn chú Dương!”
Tiếp nhận túi mua sắm, đồng thời nhộn nhịp cảm ơn, mà khi các nàng phát hiện đây là một chiếc Pocket 2, cả hai đều không nhịn được mà kêu lên.
“Lại là Huawei Pocket 2, chú Dương quá hào phóng rồi!”
“Chú Dương, sao chú biết tôi thích chiếc điện thoại này nha, thật là yêu chú chết mất!”
Hai cô bé hưng phấn khoa tay múa chân, quả thực là không biết làm thế nào để biểu đạt tâm trạng vui sướng của mình.
Có thể học nghệ thuật, hoàn cảnh gia đình sẽ không kém, thậm chí rất khá, nhưng, nhưng thay điện thoại như thay áo thì không phải người bình thường có thể làm được.
Mà Chu Minh Nguyệt và Tô Văn Văn đều không có hoàn cảnh gia đình như vậy, bởi vậy có thể nhận được món quà hào phóng như vậy, các nàng tự nhiên hưng phấn không thôi.
Trần Nhược Hàm nhận được hai chiếc điện thoại có màu sắc khác nhau thì càng hưng phấn hơn, nàng có một loại cảm giác được chú Dương nhà mình thiên vị.
Nhất là Dương Hạo đã nói rõ, Chu Minh Nguyệt và Tô Văn Văn là bạn của mình, cho nên mới có quà, lòng hư vinh của Tiểu bạch hoa lập tức được thỏa mãn.
Thấy ba cô bé vui vẻ ra mặt, Dương Hạo thì yên lặng tính toán tiến độ nhiệm vụ, 2/3 rồi!
Cái cuối cùng là mang Tiểu bạch hoa Trần Nhược Hàm đi khách sạn, nhiệm vụ này có thể nói là vô cùng đơn giản!
Dương Hạo đã bắt đầu chờ mong với kỹ năng mới của mình rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận