Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 230: Say rượu

Chương 230: Say rượu
Dương Hạo và Trịnh Tiểu Hải khiêng chiếc piano cũ kỹ, đặt tạm ở trong góc phòng khách.
Mà lúc này, mấy nhân viên đưa đàn cũng đến.
Hiện giờ, chiếc piano tam giác đã được chia nhỏ, mấy người mang đàn vào phòng đàn, rồi mắt bắt đầu lắp ráp.
Mà đàn tuy chưa lắp xong, nhưng Từ Diễm Phân đã nhận ra logo trên đó.
Steinway!
Nhãn hiệu piano đỉnh cấp trên thế giới.
Một chiếc Steinway nhập khẩu cũng phải hơn 300 ngàn!
Từ Diễm Phân tuy cực kỳ xúc động, nhưng miệng vẫn khách khí: “Tiểu Hạo, không cần thiết mua Steinway! Rất đắt!”
“Steinway rất đắt sao?”
Trịnh Quang Vinh cũng không hiểu đàn, thấy Từ Diễm Phân nói như vậy, ông cũng tò mò hỏi một câu.
“Ông, Steinway xem như là một trong những loại đàn piano đắt nhất.”
Không chờ Từ Diễm Phân nói chuyện, một nhân viên đang lắp đàn đã lên tiếng, thần thái còn có chút tự hào.
Phụ trách đưa đàn và lắp ráp cũng là nhân viên của Steinway, cũng có một loại cảm giác hãnh diện.
Trịnh Quang Vinh lại hỏi: “Đắt cỡ nào?”
“Không nói đến chiếc đàn khác. Chỉ nói chiếc đàn này thôi, đây là phiên bản số lượng có hạn trên toàn câu, giá bán 3.19 triệu!!”
Lúc nói đến giá, nhân viên còn cố ý đề cao âm điệu.
Mà sau khi nghe thấy con số này, tất cả mọi người ở đây đều ngơ ngác.
3.19 triệu??
Một chiếc piano mà lại tận 3.19 triệu!!
Trịnh Quang Vinh há hốc miệng, để lộ cái răng vàng khè.
Trịnh Tiểu Hải cũng khiếp sợ không thôi, hắn tất nhiên biết Steinway, nhưng không ngờ vị bạn trai này của Quan Manh Manh lại dốc hết vốn liếng như vậy.
Vừa tặng một bức tranh 3.6 triệu, giờ lại tặng một chiếc đàn piano 3.19 triệu!
Chỉ đến nhà chơi đã tặng quà trị quá 6.79 triệu!!
Cái này … còn để người khác chơi thế nào?cmn!
Kinh tế nghiền ép!!
Ván này không đánh nổi, căn bản là không đánh nổi!!
Trịnh Tiểu Hải chỉ biết âm thầm cảm khái.
Từ Diễm Phân trợn mắt há hốc mồm nhìn Dương Hạo, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc.
Bà hít sâu một hơi, yên tĩnh một lúc lâu mới hỏi: “Tiểu Hạo, chiếc đàn này 3.19 triệu thật sao?”
“Dì, dì lại vậy rồi, cháu đã nói tiền không quan trọng, dì thích là được mà.”
Dương Hạo vẫn dùng lý do thoái thác đó.
Có điều, đây cũng là chấp nhận việc chiếc đàn này trị giá 3.19 triệu.
Từ Diễm Phân liếc nhìn chiếc piano sắp được lắp xong, nhịn không được mà đi qua sờ lên, đây không phải là piano nha!
Trong mắt bà, quả thực chính là từng chồng giấy đỏ!
Bà nằm mơ cũng không ngờ có một ngày mình lại sở hữu một chiếc đàn trị giá 3.19 triệu!
Quan Vi Dân nhìn vị ‘con rể’ này một chút, lại nhìn con gái mình một chút, hai người qua lại chưa được một tháng, mà đã tặng quà quý giá như vậy!
Chẳng lẽ là gạo nấu thành cơm rồi?
Nhưng thời đại này, người trẻ tuổi yêu đương và phát sinh quan hệ cũng là chuyện rất bình thường.
Quan Vi Dân cũng không phải người cổ hủ, chỉ là cảm thấy hoa tươi mình che chở hai mươi mấy năm lại bị người đào đi, trong lòng hơi vắng vẻ.
Hết cách rồi, nuôi con gái là cần trải qua thời khắc như vậy.
Cũng may con gái của mình không bị ‘tóc vàng’ lừa đì, bằng không thì quá bực mình.
Đúng lúc này, điện thoại của Quan Manh Manh chợt vang lên.
Là chị họ Phùng Lệ Na.
“Chị Na Na.”
“Manh Manh, em xuống nhà. Quà của Dương tổng nhà em đến rồi.” Giọng của Phùng Lệ Na truyền ra.
“A? Còn có quà??”
Quan Manh Manh kêu lên một tiếng, tiếp đó mờ mịt nhìn về phía Dương Hạo bên cạnh.
Tiếng kêu này của nàng cũng hấp dẫn tất cả mọi người, ánh mắt của mọi người đều rơi lên người Dương Hạo.
“Vậy thì đi xuống xem một chút đi.” Dương Hạo cười nhún vai.
“Há, được!”
Quan Manh Manh mặt đầy ngây ngốc cúp máy, trông rất đáng yêu, nàng không ngờ Dương Hạo tặng quà cho cha mẹ mình xong, lại còn chuẩn bị quà cho mình.
“Quà cho Manh Manh à, vậy chúng ta cũng đi góp vui thôi.”
Trịnh Quang Vinh bây giờ hoàn toàn là ôm tâm lý hóng hớt, muốn xem vị con rể của Quan gia này sẽ tặng thứ gì.
“Chú ba, cháu cũng đi. Đằng nào xe cháu cũng ở bên ngoài!” Trịnh Tiểu Hải nói.
Thế là một đoàn người cùng đi xuống lầu, ra khỏi tiểu khu.
Lúc này, Phùng Lệ Na đang đứng ở ven đường, bên cạnh nàng là một chiếc Panamera màu đỏ mới tinh.
“Manh Manh! Dì, chú!”
Phùng Lệ Na không ngờ tất cả đều đi ra, hơn nữa hình như còn có người lạ.
Hả?
Trịnh Tiểu Hải, bạn học cấp ba?
“Chị Na, đã lâu không gặp nha!”
Khi Phùng Lệ Na đang nghĩ có phải đối phương không, thì Trịnh Tiểu Hải chủ động chào hỏi, còn dùng cách xưng hô như thời cấp ba.
“Là cậu thật à! Tôi còn tưởng nhầm người!” Phùng Lệ Na cười đáp lại, tò mò hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
“Chú ba tôi là hàng xóm của chú Quan, tôi đến nhà chú chơi, vừa hay gặp được.”
Trịnh Tiểu Hải giải thích một câu, ánh mắt tự nhiên rơi vào chiếc Panamera sau lưng Phùng Lệ Na, hắn biết Phùng Lệ Na là bán Porsche.
Tự nhiên cũng đoán được, chiếc xe này quá nửa là quà Dương Hạo tặng Quan Manh Manh.
“Hạo ca, quà đến rồi, mời kiểm hàng…”
Chào hỏi bạn học cũ xong, Phùng Lệ Na vội vàng cười nói, lúc trước Dương Hạo mua xe ở chỗ nàng, đều là nhân viên đi giao xe, nhưng hôm nay là tặng cho em họ Quan Manh Manh, nên nàng mới tự lái đến.
“Dĩ nhiên lại là một chiếc xe! Còn là Porsche!!”
Trịnh Quang Vinh đi theo hóng hớt cũng nhịn không được mà kêu lên.
Tranh và đàn piano tuy đều rất quý giá, nhưng dù sao cũng là thứ bày trong nhà, mà xe này thì khác, lái ra ngoài là tượng trưng cho thân phận.
Một cô bé còn trẻ như Quan Manh Manh mà lái Panamera, mặc kệ đi đến đâu cũng là tiêu điểm.
Quan Vi Dân và Từ Diễm Phân liếc nhau một cái, con gái bây giờ vẫn lái chiếc ‘Ora Ballet Cat’ kia, thay cho đi bộ thì không có vấn đề, nhưng đương nhiên là không thể so sánh với chiếc Porsche này rồi.
Hoàn toàn không cùng cấp bậc!
Nhìn chiếc Panamera ở ven đường, Quan Manh Manh không khỏi nhớ đến cảnh mình đến cửa hàng tìm chị họ.
Khi đó nàng nói mình thích chiếc xe này, không ngờ Dương Hạo lại mua nó và tặng cho mình!
Mà nếu không có gì bất ngờ, chắc là chị họ đã tiết lộ.
Quan Manh Manh quay đầu nhìn về phía Dương Hạo, tâm trạng rất phức tạp.
Đối với loại bạn trai tạm thời ‘vô nhân tính’ này, nàng cũng không biết nên làm gì!
Mà lúc này, nói cảm ơn hoặc từ chối gì đó, hiển nhiên là không thích hợp.
“Nhìn xem có thích không.”
Dương Hạo mỉm cười gật đầu với Quan Manh Manh.
“Thích!”
“Tất nhiên là thích!”
Quan Manh Manh trả lời mà không thèm suy nghĩ.
Nàng cũng không phải loại già mồm, thích thì nói là thích!
Nhận món quà cuối cùng, mọi người cùng quay trở về nhà.
Trịnh Quang Vinh hóng hớt xong thì về nhà, mà Trịnh Tiểu Hải nhìn chiếc Panamera Dương Hạo tặng xong thì liền leo lên chiếc BMW Series 3 của mình, tràn đầy không cam lòng mà rời đi.
Nhưng hắn đã sờ soạng trong xã hội vài năm, nên cũng biết mình và vị bác sĩ Quan này đã không có duyên phận gì rồi.
Đối thủ quá mạnh.
Hoàn toàn không có cơ hội!
Hắn vừa mới so sánh một chút, ngoại trừ tuổi tác ra thì mình không còn ưu thế gì.
Nhưng đàn ông khác với phụ nữ, hơn kém mấy tuổi hầu như chẳng có ai để ý, nhất là khi có địa vị và tài phú gia trì thêm.
Sau nhiều niềm vui bất ngờ, bữa cơm này cuối cùng vẫn bắt đầu.
“Tiểu Hạo, nếm thử tay nghề của dì đi! Thích ăn thì thường xuyên đến chơi.”
Từ Diễm Phân cười tủm tỉm gắp đồ ăn cho ‘chuẩn con rể’ Dương Hạo.
“Hạo ca, hôm nay nên uống nhiều một chút!”
Phùng Lệ Na cũng ở lại ăn chực, tửu lượng của nàng rất tốt, chuẩn bị uống một trận với vị khách hàng lớn này.
“Đúng, hôm nay phải uống vui vẻ.”
“Nếu như uống quá nhiều thì ngủ lại, cũng không phải không có chỗ ngủ.”
Quan Vi Dân cũng giơ chén rượu lên, hôm nay ông rất vui sướng.
Nhận được bức tranh kia chỉ là một phương diện, chủ yếu là quà của Dương Hạo rất có lòng, cũng không tiếc dùng tiền.
Xem như là bác sĩ chủ nhiệm của một bệnh viện lớn, ông cũng tiếp xúc với không ít kẻ có tiền.
Nhưng giàu có và hào phóng là hai chuyện khác nhau, có một số kẻ có tiền, cho vợ dùng tiền mà còn tính toán chi li, ví dụ như Vương xx, đi ra ngoài thì ngồi khoang thương gia, mà vợ đi ra ngoài lại ngồi khoang phổ thông, bạn cũng có thể nó là khổ hạnh, nhưng nói cho cùng vẫn là keo kiệt!
Hôm nay Dương Hạo cũng rất vui vẻ, tặng quà xong, không chỉ kiếm được hảo cảm, còn kiếm được 8 triệu.
Hắn cảm thấy càng ngày càng gần với việc biến bạn gái tạm thời thành NPC.
Quan Manh Manh vốn đã có hảo cảm với hắn, lại thêm việc hôm nay.
Thử hỏi có cô bé nào chịu nổi??
Cho nên, hôm nay có thể thử làm bản thân quá chén.
Tục ngữ nói rất hay: Anh không say, em không say, là không có cơ hội đánh bài!
Nhưng chiến thuật này là không thể dùng linh tinh, ví dụ như khi trên bàn rượu toàn là đàn ông, thì phải biết bảo vệ bản thân.
Bằng không sau khi tỉnh rượu, Châu Kiệt Luân sẽ hát tặng bạn một hài “đài hoa cúc”.
Xã hội hiểm ác a!
Đàn ông ra ngoài là phải biết bảo vệ bản thân!
Nhưng trường hợp như hôm nay thì tuyệt đối không có vấn đề, huống chi tửu lượng của Quan Vi Dân còn không bằng Dương Hạo, uống một lát đã say trước rồi.
Mà thấy vị lão đồng chí này say gục, Dương Hạo cũng gục xuống theo.
“Chuyện này…”
Thấy hai người đều gục, Từ Diễm Phân lập tức ngẩn người, bà nhìn con gái một chút, lại nhìn cháu gái: “Làm sao bây giờ?”
“Đơn giản.”
Phùng Lệ Na cũng hơi say say, nói: “Dì, dì vịn chú về phòng ngủ đi.”
“Cháu giúp Manh Manh vịn anh Hạo về phòng ngủ của Manh Manh, xem ra hôm nay không về được rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận