Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 450: Dạy đệ tử kiến thức mới

Chương 450: Dạy đệ tử kiến thức mới
“Anh. . .”
Mã Thiên Kiều ngồi dưới đất, ngạc nhiên nhìn Dương Hạo, nàng cảm thấy mình rõ ràng có thể tránh thoát một quyền này, hơn nữa cũng đã né tránh rồi, kết quả lại bị đánh trúng.
“Thắng bại đã phân.” Dương Hạo nhún vai.
“Lần này không tính, tôi chưa chuẩn bị xong.”
Mã Thiên Kiều đứng lên, thuận thế vỗ vỗ tro bụi trên mông.
“Được, vậy chuẩn bị xong thì nói với tôi!’
Dương Hạo rất rộng lượng.
Mã Thiên Kiều vừa xoa xoa tay vừa nói: “Chuẩn bị xong rồi.”
“Ok!”
Dương Hạo lại ra quyền lần nữa.
Tiếp đó, lại là một tiếng bịch!
Lần này, nắm đấm của Dương Hạo đánh vào bên vai khác của Mã Thiên Kiều, vị nữ cảnh sát này lại lặp lại động tác vừa rồi, đầu tiên là lảo đảo lùi lại vài bước, tiếp đó ngã ngồi ra đất.
“Không phải đâu, anh. . .”
Mã Thiên Kiều mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin nhìn Dương Hạo, hai lần ra quyền, nàng đều cảm thấy mình có thể tránh thoát, nhưng cuối cùng vẫn trúng đòn.
Nắm đấm cũng biết quẹo cua ư??
Mã Thiên Kiều cau mày, không hiểu được vì sao mình lại bị đánh trúng tận 2 lần.
“Lại đến!!”
Mã Thiên Kiều không phục lắm, sau khi đứng lên liền phát động tấn công, mà không phải bị động chờ Dương Hạo đánh mình.
Nàng đầu tiên là đánh ra hai quyền, Dương Hạo nhẹ nhõm tránh thoát, sau đó bắt đầu thể hiện cước pháp.
Nhưng trước mắt tên bật hack như Dương Hạo, sức chiến đấu của Mã Thiên Kiều chỉ là: Một con gà!!
Hắn nắm lấy cơ hội, nắm lấy mắt cá chân của Mã Thiên Kiều rồi hất lên, làm vị hoa khôi giới cảnh sát này bị hất tung lên mặt đất.
Mà Mã Thiên Kiều bị đánh bại lần thứ ba, cuối cùng cũng nhận thức được khoảng cách giữa hai người.
Cũng không phải vấn đề nắm đấm biết quẹo cua, mà là thực lực của đối phương ở trên mình, hơn nữa còn trên rất nhiều, bằng không thì không thể đánh bại mình một cách nhẹ nhõm như vậy.
Xem ra lúc trước 1 đánh 6 cũng không phải may mắn, mà là có thực lực như vậy.
Thấy Mã Thiên Kiều ngồi dưới đất không dậy, Dương Hạo hỏi: “Cảnh sát Mã, cô không sao chứ?”
“Tôi đánh không lại anh!”
“Tôi nhận thua!”
Mã Thiên Kiều cũng thua được, làm việc cũng gọn gàng dứt khót, mắt thấy đánh không lại Dương Hạo, lập tức không đánh.
Nàng đứng dậy, quan sát Dương Hạo một phen, hỏi: “Anh luyện võ bao nhiêu năm rồi?”
“Vài chục năm.” Dương Hạo thuận miệng qua loa.
Mã Thiên Kiều gật đầu, cảm thấy vẫn tính là đáng tin.
“Có thể dạy quyền pháp vừa rồi cho tôi không?”
“Hả?”
Dương Hạo không ngờ Mã Thiên Kiều lại có yêu cầu như vậy, hắn ngẩn người, tiếp đó cười trêu: “Dạy cô cũng được, nhưng quyền pháp của tôi chỉ truyền cho đệ tử thôi!”
Nghe vậy, Mã Thiên Kiều lại hơi nhíu mày.
Nàng lại nhìn Dương Hạo một chút, hỏi: “Nói cách khác, muốn học quyền pháp đó thì phải bái anh làm thầy đúng không?”
“Ừm, đúng vậy!”
Dương Hạo gật đầu, theo hắn hiểu vị hoa khôi cảnh sát ngạo kiều này, nàng có khả năng bái mình làm sư phụ.
Như vậy, nàng cũng sẽ từ bỏ suy nghĩ học quyền.
Nhưng mà, chuyện nằm ngoài dự đoán của Dương Hạo đã phát sinh, Mã Thiên Kiều bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Được, vậy tôi bái anh làm thầy!”
“Hả?”
Lần này đến lượt Dương Hạo trợn tròn mắt, hắn không ngờ Mã Thiên Kiều lại đồng ý thật.
“Cô bái thật á?”
Dương Hạo có chút cạn lời nhìn vị cảnh sát Mã này.
“Ừm.” Mã Thiên Kiều quả quyết gật đầu một cái, lại hỏi: “Có cần làm lễ bái sư không?”
Dương Hạo suy nghĩ một chút, nói: “Bái sư cũng không phải có thể tùy tiện bái! Tục ngữ nói, sư khảo đồ ba năm, đồ khảo sư ba năm, bái sư vẫn phải khảo sát nhân phẩm. Ừm, vậy cứ coi như đệ tử ký danh trước đi!”
Mã Thiên Kiều hơi nhíu mày, trong lòng yên lặng oán thầm: Anh bảo bái sư, tôi đồng ý rồi anh lại còn chọn này chọn nọ!
Nhưng Mã Thiên Kiều rất muốn học quyền, nàng chỉ có thể buồn bực hỏi: “Vậy đệ tử ký danh có thể học quyền không?”
“Cũng có thể. Nhưng phải học kiến thức cơ bản trước đã, quyền pháp này cần cơ sở tốt mới học được.” Dương Hạo gật đầu cười.
“Ừm, cũng được.”
Nếu đặt trong tiểu thuyết võ hiệp, vị cảnh sát Mã này nhất định là võ si, một lòng chỉ muốn học quyền, cảm thấy đánh nhau là chuyện thú vị nhất!
Đó là bởi vì nàng còn chưa mở cánh cửa của thế giới mới, mà người làm sư phụ như Dương Hạo, tất nhiên phải dẫn nàng vào cửa rồi.
Có câu nói rất hay, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành tại cá nhân!
Sau này phải xem thiên phú của vị hoa khôi cảnh sát này rồi.
“Dương sư phụ!’
Mã Thiên Kiều do dự một chút, vẫn cảm thấy đã nhận sư phụ thì phải chào hỏi một cái.
Có điều, nghe xưng hô này lại làm cho Dương Hạo cạn lời: “Sư phụ thì sư phụ đi, đừng có thêm họ được không?”
Thêm cái họ ở trước chữ sư phụ, sẽ để người ta cảm thấy như tài xế taxi, thợ sửa chữa, đầu bếp gì gì đó.
Thật ra Mã Thiên Kiều ngạo kiều chính là cố tình, đừng thấy nàng đáp ứng rất sảng khoái, nhưng bảo nàng gọi sư phụ thì nàng vẫn không mở miệng được.
Dù sao ấn tượng của nàng với Dương Hạo cũng không tốt lắm, trong lòng nàng thì tên này chính là cặn bã chân đạp hai thuyền!
“Bái sư phải chân thành, cô như vậy không bằng không bái!”
Dương Hạo nhún vai: “So tài xong rồi, tôi đi trước đây!”
“A? Sư phụ, đừng đi ma!!”
Mã Thiên Kiều vẫn không chống đỡ được sự dụ hoặc của quyền pháp, chung quy vẫn gọi một tiếng sư phụ.
“Ừm, vậy còn tạm được.” Dương Hạo hài lòng gật đầu một cái.
Mã Thiên Kiều thì lại chủ miệng nhỏ: “Bây giờ có thể dạy chưa?”
“Có vẻ như cô rất không phục?”
“Ừm, dưa hái xanh không ngọt, tôi cũng không nhất thiết phải nhận cô làm đồ đệ!”
Dương Hạo cảm thấy thái độ của vị tiểu đồ đệ này không đàng hoàng,cần uốn nắn một phen.
“Tôi không có.” Mã Thiên Kiều lắc đầu, lại bổ sung: “Đánh không lại chính là đánh không lại, tâm phục khẩu phục.”
“Được rồi. Vậy cho tôi xem kiến thức cơ bản của cô đi!”
Dương Hạo một tay sờ cằm, lại đánh giá vị cảnh sát Mã này từ trên xuống dưới.
“Được!” Mã Thiên Kiều gật đầu: “Muốn xem kiến thức cơ bản ở phương diện nào?”
Dương Hạo hỏi: “Biết thế chữ Mã không?”
“Biết một chút.”
“Vậy bắt đầu đi.”
“Được!”
Mã Thiên Kiều là loại người gọn gàng dứt khoát, nàng đáp ứng một tiếng, lập tức bày ra tư thế chữ Mã.
Bắp đùi và mặt đất gần như dính sát lại, có thể nói rất tiêu chuẩn.
Dương Hạo gật đầu hài lòng, trình độ này có thể so với người học múa như Mạnh Trà Trà rồi!
Theo kinh nghiệm quá khứ, có thể làm thế chữ Mã tiêu chuẩn như vậy, trải nghiệm lúc đánh bài sẽ vô cùng tốt.
Thấy Dương Hạo nửa ngày không nói gì, Mã Thiên Kiều ngửa đầu hỏi: “Được không?”
“Đổi thế chữ Mã kiểu đứng đi.”
“Ồ.”
Mã Thiên Kiều đứng dậy, lại bày ra tư thế như Dương Hạo yêu cầu.
Hôm nay vị cảnh sát Mã này mặc quần da, động tác lại cực kỳ tiêu chuẩn, một ít bộ phận tạo thành đường nét rất rõ ràng.
Mã Thiên Kiều cao khoảng 1m68, chiều cao của hai người. . . vừa vặn.
Trong đầu của Dương Hạo bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh bắp chân của hoa khôi cảnh sát đặt lên bả vai mình, hắn chợt nhớ đến một đoạn văn: Vác trên vai không nhất định là trách nhiệm, đâm sau lưng chưa chắc đã là đao, gào thét tê tâm liệt phế không nhất định là thống khổ, quỳ gối trên mặt đất chưa chắc là cầu xin tha thứ, toàn thân run rẩy không nhất định là có bệnh, sau này, hi vọng cô càng ngày càng hạnh phúc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận